Hoa Hồng Trao Kền Kền

24: Đóa Hồng Thứ Hai Mươi Bốn Muốn Làm Gì


trước sau


Khi giải thi đấu cúp Hi Quang chấm dứt thì sắp kết thúc tuần làm việc.
Thang máy tới tầng cao nhất, Giang Lăng quẹt thẻ đi vào chỗ ngồi, bắt đầu một ngày buồn tẻ lại nhàm chán.

Mấy ngày không tới, Đồng Giai Dao không phân phát nhiệm vụ mới cho cô.

Hôm nay là thứ sáu, trên thực tế nhiều công việc phức tạp.

Các đồng nghiệp trở lại công ty đều bắt đầu làm bảng tổng kết công việc tuần này.
Giang Lăng trở thành người bận nhất trong văn phòng trợ lý chung.

Cô đờ đẫn nhìn mặt bàn, đứng dậy đến phòng trà nước pha tách cà phê.

Sau khi trở về chỗ ngồi, cô mở máy tính lướt weibo.

Hai ngày qua, tiếng tăm của Giang Nhuy vẫn nằm trên bảng hot search, chỉ là hashtag đã thay đổi.
# Giang Nhuy bác bỏ tin đồn #
# Giang Nhuy phủ nhận có con ngoài giá thú #
# Phòng làm việc Gà Cục Tác bị khởi tố #
……
Nhóm thiếu niên DB11 – Giang Nhuy V: không yêu đương, không bạn gái, không có con ngoài giá thú.

Đừng bịa đặt.

[hình ảnh]
Cậu còn đăng lên hóa đơn mua ở siêu thị ngày hôm đó, không có bất cứ đồ dùng trẻ con nào.
Có người nghi ngờ: [Vậy cô gái đi dạo siêu thị cùng anh là ai? Không quan hệ sao lại cùng nhau mua đồ dùng trẻ con?]
Cậu trả lời thắc mắc của cư dân mạng ở khu bình luận phía dưới: [Được chị nhờ vả, cùng bạn chị ấy đi mua sắm.

Bạn của chị cũng là chị, không thể lộn xộn vai vế.]
Cậu còn gửi biểu tượng cảm xúc của vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Nhuy đích thân xuất hiện bác bỏ tin đồn, Kẹo Thụy Sĩ vốn chịu đả kích lớn lập tức hồi sinh tràn đầy sức sống.
Trong khu bình luận, Kẹo Thụy Sĩ rôm rả.
[A a a Đệ Đệ rốt cuộc xuất hiện rồi!]
[Không hổ tôi chờ lâu vậy, đáng giá!]
[Xem những lời này, bọn em tin tưởng anh!]
[Được, tài khoản marketing rác rưởi và đám bôi nhọ nghe được chưa? Đệ Đệ không yêu đương, không bạn gái, không có con ngoài giá thú, đừng bịa đặt.]
[Ha ha ha ha ha ha, sao tôi có thể nhìn ra vẻ kính sợ của Đệ Đệ từ trong câu trả lời của cậu ấy.]
[Đúng vậy! Tôi đã xem đi xem lại ảnh chụp và video của phòng làm việc Gà Cục Tác đăng lên rất nhiều lần, động tác giữa Đệ Đệ và cô gái kia căn bản không giống người yêu! Các người không thấy được Đệ Đệ rất kính trọng cô gái kia sao? Thật giống như nhìn thấy trưởng bối của mình!]
[Đệ Đệ của chúng ta thảm quá đi! Ngay cả bác bỏ tin đồn cũng phải tự đi làm, công ty quản lý có thể làm người không?]
Người đầu tiên xuất hiện bác bỏ tin đồn lại là bản thân Giang Nhuy, điều này thật khiến người ta khó hiểu.
Cùng lúc phản pháo phòng làm việc Gà Cục Tác và tài khoản marketing, Kẹo Thụy Sĩ còn chia ra một phần hỏa lực mắng mỏ công ty quản lý không làm người.
Một tiếng đồng hồ sau khi Giang Nhuy tuyên bố làm sáng tỏ, bài thanh minh của công ty giải trí Thần Tinh rốt cuộc thong dong đến muộn.

Bài thanh minh giống như trước đây, nội dung rất công thức hóa, câu cuối cùng thì giao cho luật sư xử lý.

Vừa thấy là biết bài thanh minh không có trách nhiệm.
Trên weibo giao chiến khắp nơi, nhất thời rối tung loạn xạ.

Mặc kệ gió tanh mưa máu trên mạng, Giang Lăng cầm lên di động trên bàn.

Cô mở ra danh sách tin nhắn, bên trong có một tin nhắn chưa duyệt đến từ một dãy số lạ.
Tin nhắn nặc danh: [Đã nhận được số tiền còn lại.

Cô Giang, những tấm ảnh kia khi nào có thể đăng lên?]
Cô trả lời: [Khoan đã, bây giờ còn chưa phải thời cơ.]
Trả lời xong, cô trực tiếp xóa bỏ tin nhắn.
Lúc này, di động vang lên tiếng nhắc nhở, một tin nhắn wechat vừa tới.

Thực ra trong wechat cũng có một vài cái chưa xem, Giang Lăng bắt đầu tìm xem từ cái sớm nhất.
Chu Vận Ninh hình như chịu đả kích rất lớn, liên tục gửi wechat cho cô: [Tức chết em! A a a a a, tại sao Kẹo Thụy Sĩ phải dùng kính ngữ gọi em!]
Chu Vận Ninh: [Em giống trưởng bối của Đệ Đệ chỗ nào?]
Chu Vận Ninh: [Lăng Lăng, chị nói đi, trông em rất giống trưởng bối của Đệ Đệ ư?]
Chu Vận Ninh: [QAQ]
Chu Vận Ninh: [Em thật sự rất giống trưởng bối sao?]
Giang Lăng gửi qua biểu tượng cảm xúc sờ đầu, rồi bấm mở tin nhắn của Giang Tầm.

Em gái gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình, là bản ghi chép trò chuyện của Giang Tầm và Giang Nhuy.
Giang Nhuy: [Đám tay săn ảnh của phòng làm việc Gà Cục Tác nói như thật ấy, làm em cũng tin luôn.]
Giang Nhuy: [Kết quả lấy lại tinh thần mới phát hiện, phú bà của em đâu?]
Giang Nhuy: [Phú bà của em đâu??]
Giang Nhuy: [Có phú bà hay không, em bị bỏ đói TAT người đại diện không để lại cơm ăn, chị ơi, em thảm quá QAQ]
Giang Nhuy: [Giữ hình tượng mệt quá đi, vì sao người đại diện xây dựng hình tượng ít nói cho em? Không hiểu QAQ]
Tương Tương thích ăn đường: [hì hì.jpg]
Tương Tương thích ăn đường: [Có lẽ là sợ em nói nhiều sẽ bại lộ bản chất, mất fan.]
Giang Nhuy: [……]
Giang Nhuy: [Đã thảm thế này chị còn cười nhạo em TOT]
Tương Tương thích ăn đường: [Sao em không nói với chị Lăng Lăng? Chị ấy nhất định sẽ giúp em.]
Giang Nhuy lập tức gửi qua biểu tượng cảm xúc gà con run lẩy bẩy.
Giang Nhuy: [Chị lại bảo em kêu cứu với nữ ma đầu, đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao?]
Tương Tương thích ăn đường: [:) Em nói ai nữ ma đầu hả?]
Giang Nhuy: [QAQ]
Giang Nhuy: [Em sai rồi.]
Giang Nhuy: [Được rồi, là em không dám.]
Giang Nhuy: [Em vẫn nên ăn cơm thừa canh lạnh thôi.]
……
Giang Lăng xem xong đối thoại trong ảnh chụp, cô cười thầm.
“Giang Lăng, cô đang xem gì đó?” Thừa lúc rảnh rỗi trong khi làm việc, Dư Hiểu Du ở bên cạnh tiến lại gần, nhìn giao diện máy tính của cô, “Ơ, cô cũng ăn dưa đứa con ngoài giá thú của Giang Nhuy hả?”
Cô ta cảm thấy buồn cười: “Cái hôm chuyện này tung ra cả weibo tê liệt, đoán chừng lập trình viên của weibo đều khóc mù hết.

Cô thấy Giang Nhuy có con ngoài giá thú thật không?”
Giang Lăng đáp: “Là giả.”
Dư Hiểu Du kinh ngạc: “Hở? Tại sao cô khẳng định như vậy?”
“Ngày thi hôm đó tôi cũng gặp được Giang Nhuy.” Giang Lăng lời ít ý nhiều.
“Hóa ra là vậy…” Dư Hiểu Du gật đầu, nhưng không biết nghĩ tới gì đó, cô ta hơi chần chừ, “Đúng rồi, Giang Lăng, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Giang Lăng hỏi: “Vấn đề gì?”

Dư Hiểu Du do dự: “Là lời đồn về cô trên weibo, cô không để ý chứ?”
Giang Lăng cười cười, đáp: “Không, rất nhiều người đều tò mò về vấn đề này.”
Dư Hiểu Du thả lỏng, lập tức buôn chuyện: “Vậy lời đồn trên weibo là thật hả? Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị thật sự đang theo đuổi cô à?”
Giang Lăng dừng một chút rồi đưa ra đáp án: “Trên thực tế, đáp án của câu hỏi này tôi cũng không biết.”
“Không biết?” Dư Hiểu Du kinh ngạc, “Vậy weibo chính thức của tập đoàn Chu thị tại sao đưa ra thông báo làm sáng tỏ?”
Giang Lăng nói: “Tôi cũng rất hiếu kỳ tại sao tập đoàn Chu thị lại làm chuyện đó.”
Dư Hiểu Du nói: “Tôi thấy nói không chừng, vị Chu tổng kia…” Cô ta đột nhiên im bặt, trong nháy mắt ngồi thẳng lưng, “A, thư ký Đồng, chào buổi sáng.”
Đồng Giai Dao gật đầu với cô ta, rồi xoay người giao một phần tài liệu cho Giang Lăng.
“Giang tổng bảo cô chỉnh lý lại phần tài liệu này, giao cho văn phòng của ngài ấy vào buổi trưa.”
“Được, tôi biết rồi.”
Công việc tới rồi.
Giang Lăng tạm thời đặt chuyện hóng hớt sang một bên, bắt đầu làm việc.

Mất một tiếng đồng hồ, tài liệu đã chỉnh lý xong.

Khi sắp đóng lại cặp hồ sơ, động tác của cô hơi chần chừ.

Giang Lăng bình tĩnh cầm lấy cặp hồ sơ mang theo bên người, cô lấy ra một tờ giấy trong ngăn kéo kẹp vào cặp hồ sơ.

Làm xong mọi thứ, cô đứng dậy đưa tài liệu đã chỉnh lý xong tới văn phòng của Giang Thiệu Quân.
Tài liệu đưa qua chưa đến nửa tiếng, Đồng Giai Dao lại đi tới gọi cô: “Giang Lăng, Giang tổng bảo cô đến văn phòng ngài ấy một chuyến.”
“Được, tôi qua ngay.”
Giang Lăng bỏ xuống tài liệu trong tay, đi về phía văn phòng của Giang Thiệu Quân.

Cô gõ cửa tiến vào, phát hiện trong văn phòng ngoài Giang Thiệu Quân ra thì còn có một người khác.
Phương Gia Minh.
Hai người đang bàn chuyện công việc trong văn phòng.
Phương Gia Minh nói: “Dự án mua bán và sáp nhập do tôi phụ trách hiện nay rất quan trọng, hiện tại bộ phận đầu tư đang thiếu người, thật sự không thể cho tôi mượn thư ký Đồng sao?”
Giang Thiệu Quân cười nói: “Không, giám đốc Phương, trong lòng tôi có một ứng viên càng thích hợp hơn thư ký Đồng.”
Giang Lăng cụp mắt, tiến lên: “Giang tổng, ngài tìm tôi có việc sao?”
“Giang Lăng, cô đến rồi à.

Lần trước không phải cô có nói với tôi muốn tích lũy kinh nghiệm về dự án sao?” Giang Thiệu Quân ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hòa nói với cô, “Tôi đã suy nghĩ kỹ, quyết định để cô đến bộ phận đầu tư, sau này cô đi theo giám đốc Phương học tập cho tốt.”
Giang Lăng hơi giật mình: “Nhưng mà Giang tổng, tôi muốn đến bộ phận dự án ——”
Giọng điệu Giang Thiệu Quân hơi lạnh lùng: “Bên bộ phận dự án, tôi nói thật với cô bên đó quả thật không dễ sắp đặt.

Giám đốc Phương là người mình, cô đi theo cậu ấy cũng có thể học được không ít thứ.”
Giang Lăng do dự vài giây rồi gật đầu nói: “Vâng, tôi hiểu, cảm ơn Giang tổng.”
Sắc mặt Giang Thiệu Quân hòa hoãn: “Giám đốc Phương, thế thì Giang Lăng nhờ đến cậu, chuyện này không thành vần đề chứ?”
Phương Gia Minh cười nói: “Nếu là người mà Giang tổng tiến cử, đương nhiên đáng để tín nhiệm.” Anh ta lại nói với Giang Lăng, “Cô đi theo tôi, trước tiên tôi đưa cô đi làm quen với cách làm việc của bộ

phận đầu tư.”
“Giang tổng, vậy chúng tôi ra ngoài trước.”
“Đi đi.” Giang Thiệu Quân gật đầu.
Giang Thiệu Quân nhìn hai người đi ra văn phòng, ông ta lấy ra một phần tài liệu trong ngăn kéo, mở ra rồi rút ra một tờ giấy.

Ông ta nhìn chằm chằm tờ giấy kia, sắc mặt hơi u ám.

***
Giang Lăng đi theo sau Phương Gia Minh tiến vào thang máy.

Tầng lầu văn phòng tổng giám đốc hiếm khi có người đi lên, trong thang máy chỉ có hai người họ.
Cửa thang máy đóng lại, Phương Gia Minh nhìn qua Giang Lăng: “Làm sao em đoán được Giang tổng nhất định sẽ điều em đến bộ phận đầu tư?”
Giang Lăng liếc nhìn máy quay trong thang máy, cô nhìn thẳng về phía trước, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Em cố ý để ông ta nhìn thấy phần tài liệu kia, ông ta khẳng định nhận ra em làm chuyện lén lút ở văn phòng trợ lý chung, cho nên sẽ mau chóng điều em đi.

Tìm người tín nhiệm giám sát em là biện pháp tốt nhất.”
Phương Gia Minh nhướng mày: “Vậy tại sao không phải giám đốc Trần, Trần Dĩnh?”
Giang Lăng cười cười: “Ông ta cũng không muốn để em bắt được nhược điểm của ông ta, đúng không?”
Phương Gia Minh cười một tiếng, giơ tay xem đồng hồ: “Sắp đến trưa rồi, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé? Sáng mai chúng ta lại qua tập đoàn Hải Minh.”
“Được.” Giang Lăng đương nhiên không có ý kiến.
Tuy rằng Giang Thiệu Quân là tổng giám đốc tập đoàn Chu thị, nhưng chỉ quản thúc quyết sách tập đoàn, không thể nào quản lý toàn diện tới từng khía cạnh.

Nội bộ tập đoàn Giang thị có sự vận hành thuần thục, ví dụ như thăng chức, tập đoàn có quy trình thăng chức chuẩn mực, nếu chỉ là thuyên chuyển bộ phận còn công việc tại bộ phận thì Giang Thiệu Quân sẽ không dễ dàng nhúng tay vào.

Một khi vượt khỏi phạm vi quản lý của ông ta, có một số việc không tới phiên ông ta quyết định.
Đinh!
Thang máy tới tầng lầu bọn họ muốn đến, cánh cửa mở ra.
Phương Gia Minh thu lại tầm mắt, sắc mặt trở lại bình thản: “Đi thôi.”
***
Lúc giữa trưa, lân cận CBD dòng người đan xen.
Tới nhà hàng gần đây, Giang Lăng lấy ra di động mở khung trò chuyện với Ngôn Úc, bấm định vị rồi gửi đi.
Một phút sau cô rút về.
Chàng trợ lý: [?]
Giang Lăng thong thả trả lời: [Xin lỗi, tôi bấm nhầm rồi.]
Giang Lăng: [Đúng rồi anh Ngôn, tối mai có lẽ tôi không thể đến nơi hẹn.]
Giang Lăng: [Hôm nay tôi bị điều tới bộ phận đầu tư, gần đây có một dự án lớn phải đi theo.]
Giang Lăng: [Hai ngày nay cũng phải ra ngoài bàn công việc.]
Chàng trợ lý: [Thứ bảy cũng phải tăng ca?]
Giang Lăng: [Đúng vậy, dự án này rất quan trọng.]
Giang Lăng: [Sắp tới trưa rồi, tôi đi ăn trước đây, có rảnh lại trò chuyện.]
“Đàn em Giang?”
Giang Lăng hoàn hồn, ngẩng đầu: “Xin lỗi, ban nãy em gửi tin nhắn cho người ta.”
Phương Gia Minh hỏi: “Bạn trai ư?”
Giang Lăng cười cười: “Còn chưa coi là vậy.”
Dùng xong bữa trưa, hai người rời khỏi nhà hàng.

Trên đường đi lấy xe, Giang Lăng cứ xem di động không để ý tới đường đi, cô bất cẩn đá trúng một hòn đá toàn thân lảo đảo.
“Coi chừng.” Phương Gia Minh mau chóng đỡ lấy cô.
Giang Lăng đứng vững lại: “Cảm ơn anh.”
“Em không sao chứ?”
Giang Lăng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Phương Gia Minh nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Ở bên kia, trợ lý Lưu kinh ngạc: “Đó không phải cô Giang sao?”
Ngôn Úc dừng bước, ánh mắt nhìn một màn phía trước không có bất cứ cảm xúc gì.

Theo góc độ của bọn họ, hai người cách đó không xa mang dáng dấp thân mật.

Phương Gia Minh nắm vai Giang Lăng, che chở cô đi về phía đỗ xe.
Giang Lăng thoáng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Ngôn Úc.

Vẻ kinh ngạc chợt lóe trong mắt cô rồi biến mất, cô mỉm cười với anh sau đó xoay người bước lên xe của Phương Gia Minh.

Ngôn Úc nhìn theo chiếc xe chạy đi, ánh mắt anh dần dần u ám.

“Đây là mục đích em bảo anh đỗ xe ở tập đoàn Chu thị?” Trên xe, Phương Gia Minh nhìn thấy ảnh ngược trong kính chiếu hậu, anh ta cất tiếng hỏi.
Giang Lăng chỉ cười không nói gì.
***
Hôm sau, Giang Lăng đi theo nhóm của Phương Gia Minh tới tập đoàn Hải Minh.

Một nhóm tổng cộng bốn người.
Trên đường tới tập đoàn Hải Minh, Phương Gia Minh nói việc công với Giang Lăng: “Dự án mua bán và sáp nhập lần này, đối tượng là tập đoàn Hải Minh.

Cô có hiểu rõ về bọn họ không?”
Giang Lăng đáp: “Tôi biết, tập đoàn Hải Minh, kinh doanh chính là về du lịch tốc hành, chiếm giữ một phần năm thị trường.”
Du lịch tốc hành cũng là một trong những hạng mục kinh doanh chính của tập đoàn Giang thị.
Chuỗi tài chính nội bộ của tập đoàn Hải Minh hiện nay đã có dấu hiệu rạn nứt, công ty sắp rơi vào khủng hoảng lớn.

Nếu việc mua bán và sáp nhập lần này có thể thành công, chẳng khác nào nắm giữ nửa giang sơn của ngành du lịch tốc hành tại thành phố B.
Tiến vào tập đoàn Hải Minh, nói rõ mục đích đến với bàn lễ tân.

Bốn người vào thang máy đi tới tầng lầu tương ứng.

Ra thang máy, bọn họ thấy có đoàn người đang từ hành lang bên kia đi tới.
Người đi đầu là Ngôn Úc, hôm nay anh mặc âu phục màu tối, giày da kiểu Tây, thân hình thanh mảnh tràn đầy khí chất, nhưng trên khuôn mặt không mang theo bất cứ biểu cảm gì, cặp mắt đen nhánh kia tựa hồ băng sâu không thấy đáy.
“Tại sao người của tập đoàn Chu thị cũng tới đây?” Phương Gia Minh hơi nhíu mày, “Trước đó tôi đã thăm dò, bọn họ rõ ràng không có hứng thú đối với khía cạnh này.”
Không đợi anh ta nghĩ kỹ, một nhân viên trông như trợ lý đi tới: “Các vị, ngại quá.

Trần tổng đang gặp mặt những vị khách khác, mời đến phòng họp bên cạnh chờ một chút.”
Nói xong, trợ lý kia dẫn bọn họ vào một phòng họp trống.
Uống trà nước do trợ lý đưa tới, hai người đồng nghiệp còn lại bắt đầu trò chuyện.
“Người đàn ông kia là Ngôn Úc của tập đoàn Chu thị?” Đồng nghiệp hỏi, “Nghe nói anh ta là trợ lý của Chu Dư Ngôn.”
“Anh ta chính là Ngôn Úc hả?”
“Trợ lý vàng của tập đoàn Chu thị, tuy nói là mang danh trợ lý nhưng trên thực tế quyền hạn của anh ta đã đạt tới cấp bậc tổng giám đốc.”
“Nhưng mà, nói dễ nghe là thay mặt tổng giám đốc, nói không lọt tai chính là con rối, quyền phát ngôn chân chính của tập đoàn Chu thị vẫn nằm trong tay Chu Dư Ngôn.”
Giang Lăng lắng nghe đồng nghiệp thảo luận, cô không có hứng thú đứng dậy: “Tôi đi toilet một chút.”
Phương Gia Minh nhắc nhở: “Sắp bắt đầu rồi, cô đi nhanh về nhanh.”
Giang Lăng gật đầu, đi ra phòng họp.

Đang đi trên hành lang, đột nhiên có người bắt lấy cánh tay cô.

Khi phản ứng lại thì đã bị người ta kéo vào một phòng họp trống bên cạnh.
Cánh cửa đóng lại, sau đó bị khóa trái.
“Anh Ngôn?”
Giang Lăng còn chưa kịp có phản ứng thì bờ lưng đã đè trên vách tường.

Ngôn Úc nắm giữ cằm cô nâng lên một cách mạnh mẽ, sau đó hôn lên bờ môi cô.

Giang Lăng thử giãy dụa nhưng không thoát ra được.
Ngôn Úc hôn càng sâu hơn.
“Anh, anh chờ chút…”
Thật vất vả tìm được kẽ hở thở dốc, Giang Lăng thở hổn hển nhắc nhở: “Phòng họp, phòng họp bên cạnh còn có người.”
Nhưng âm thanh của cô lại bị nuốt hết.
“Còn có người?” Ngôn Úc tì lên môi cô, con ngươi đen đậm như sắp nhỏ mực: “Ý em là người đàn ông ở cùng em ngày hôm qua sao?”
Giang Lăng đón nhận tầm mắt anh, nói: “Đó là cấp trên của tôi, giám đốc Phương của bộ phận đầu tư.”
Ngôn Úc cười lạnh: “Anh ta là ai, tôi không muốn biết.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy anh muốn làm cái gì?”
“Cô Giang chẳng phải thích loại kích thích này sao?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện