Chu Vận Ninh vừa thốt ra lời này thì làm như nhớ tới gì đó, cô ấy mau chóng quăng đi đồ trong tay, chạy vài bước tới trước mặt Giang Lăng, bảo vệ cô ở phía sau mình.
Nhìn thấy hành động như che chở con cái của Chu Vận Ninh, giọng điệu Ngôn Úc vẫn như thường: “Vì sao tôi không thể ở đây?”
“Anh đương nhiên không thể ở đây!” Chu Vận Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực, cố lấy dũng khí giằng co với anh.
“Cô đến được, tại sao tôi không được?” Giọng Ngôn Úc vừa lạnh nhạt còn châm biếm.
Chu Vận Ninh phản bác: “Nơi này chính là nhà của Lăng Lăng! Anh một người ngoài ——”
Hình như cũng không đúng, nếu nói Ngôn Úc là người ngoài thì cô ấy cũng coi là vậy.
Chu Vận Ninh rối rắm hồi lâu, vẫn chưa tìm được từ hình dung thích hợp.
Cô ấy nhìn thẳng ánh mắt Ngôn Úc, âm thanh càng ngày càng nhỏ, rõ ràng không đủ mạnh.
Cô ấy chỉ có thể kiên trì nói: “Tóm lại, anh không nên xuất hiện ở đây.”
Không đợi Ngôn Úc tiếp lời, Chu Vận Ninh nhìn về phía bàn bếp, lén nhìn cái nồi trên bếp: “Anh đang làm cái gì hả? Là muốn hạ độc trong đồ ăn sao?”
Khi vừa nói xong, cô ấy không khỏi nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy ban nãy lúc vừa tiến vào cửa —— Giang Lăng đi chân trần đứng trước mặt Ngôn Úc, có vẻ khó xử.
Trong nháy mắt Chu Vận Ninh suy diễn một cảnh tượng: Ngôn Úc định hạ độc trong nồi, nhưng không ngờ bị Giang Lăng phát hiện.
Giang Lăng muốn ngăn cản, tên đại ma đầu khó ưa Ngôn Úc này hạ độc không thành bèn trực tiếp ép Giang Lăng nghe theo sự chi phối.
Giang Lăng là một người con gái làm sao là đối thủ của anh ta? Đối mặt với thế lực hung ác này, Giang Lăng nhỏ bé yếu ớt đáng thương lại bất lực, ngay cả phản kháng cũng chẳng dám, đúng lúc bị cô ấy vừa vào cửa bắt gặp…
Vở kịch này còn chưa suy diễn xong thì đã bị một câu nhẹ nhàng của Ngôn Úc kết thúc.
“Tôi muốn hạ độc thì cô đã không còn nhìn thấy mặt trời từ lâu rồi.”
Chu Vận Ninh chán nản.
Giang Lăng tỉnh bơ xem sự tương tác giữa hai người kia, cô cảm thấy cực kỳ thú vị.
Chu Vận Ninh không nghĩ ra từ, chẳng thể thốt ra một câu phản bác.
Cô ấy vội vàng kéo Giang Lăng qua nói: “Lăng Lăng, đi thôi, chúng ta trở về phòng khách, đừng ở cùng anh ta nữa.”
“Được.” Giang Lăng giấu ý cười trong mắt, khi xoay người cô làm như lơ đãng đối diện ánh mắt của Ngôn Úc.
Màu mắt Ngôn Úc sâu thẫm, trên khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Cô nở nụ cười rồi dời tầm mắt.
Trở lại phòng khách, Chu Vận Ninh kéo Giang Lăng ngồi trên sô pha, nhỏ giọng hỏi: “Lăng Lăng, sao người kia lại ở đây?” Cô ấy đưa mắt nhìn về phía Ngôn Úc, đè giọng rất thấp, “Chẳng phải hôm nay chị đến tập đoàn Hải Minh à? Sao lại ở cùng anh ta?”
Giang Lăng giấu ý cười, nói: “Chị gặp anh Ngôn ở tập đoàn Hải Minh, vừa lúc có hơi khó chịu, là anh ấy đưa chị trở về.”
“Anh ta đưa chị về?” Chu Vận Ninh bắt đầu cảnh giác, “Không đúng, nếu anh ta đưa chị về, sao lại còn bước vào nhà? Hiện tại anh ta ở phòng bếp làm gì?” Giang Lăng còn chưa trả lời thì cô ấy lại lẩm bẩm, “Anh ta đang nấu ăn? Anh ta thế mà đang nấu ăn? Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng thấy anh ta…”
Nhận ra mình lỡ lời, Chu Vận Ninh mau chóng nuốt lời lại.
Cô ấy nói với Giang Lăng: “Không được, Lăng Lăng.
Chị ngồi trước đi, em qua đó theo dõi anh ta.”
“Được.” Giang Lăng nghe theo.
Chu Vận Ninh rón rén đi về phía phòng bếp, cô ấy không dám đi thẳng tới bèn đứng sau quầy bar, thò đầu nhìn qua bàn bếp.
Ngôn Úc đang chiên thịt bò, trong chảo truyền ra âm thanh xèo xèo.
Anh phát giác bèn quay đầu nhìn lướt qua cô ấy.
“Em đang làm cái gì?”
Toàn thân Chu Vận Ninh căng thẳng, cô theo bản năng né tránh tầm mắt của anh: “Không, không có gì, em tới đây xem thử anh đang nấu cái gì.” Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt liên tục nhìn sang phòng bếp.
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm, “Cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên.”
Nhưng mà phản ứng của cơ thể là thành thật nhất.
Chu Vận Ninh bận rộn cả buổi sáng còn chưa kịp ăn bữa trưa.
Tiếng xèo xèo của thịt bò trên chảo vang lên, mùi hương bay bốn phía khiến cô ấy không nhịn được nuốt nước bọt.
Ngôn Úc chẳng thèm để ý tới cô ấy, anh tiện tay trở mặt thịt bò.
Mặt kia đã chín bảy phần, trông màu sắc bề ngoài rất đẹp, bụng của Chu Vận Ninh hình như càng đói hơn.
Cô ấy cực lực nhẫn nại, cố gắng không lộ ra trạng thái của mình.
Ngôn Úc tắt bếp rồi quay đầu lại: “Xem xong chưa?”
“Xem, xem xong rồi.” Chu Vận Ninh đứng thẳng bất an, cô ấy dời tầm mắt còn nói, “Em đi xem thử Lăng Lăng có gì cần giúp không.”
Chu Vận Ninh ném lại một câu rồi nhanh chóng quay về phòng khách, cô ấy ngồi trên sô pha thở phào một hơi.
Giang Lăng có phần nghi hoặc: “Vận Ninh, em sao vậy?”
Chu Vận Ninh nói ngay: “Không có gì.” Làm như nhớ ra gì đó, cô ấy hỏi, “Đúng rồi Lăng Lăng, em có thể hỏi chị một vấn đề không?”
Giang Lăng hỏi: “Vấn đề gì?”
“Chị…không phải đang yêu Ngôn Úc chứ?” Chu Vận Ninh hạ giọng hỏi, “Hay là anh ta uy hiếp chị?”
Giang Lăng dừng một chút, đưa ra một đáp án lấp lửng: “Chỉ là hôm nay đúng lúc gặp được anh Ngôn thôi.”
Chu Vận Ninh không nghe ra ý ngoài lời của cô, cô ấy thở phào: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Giang Lăng mau lẹ nói sang chuyện khác: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Nhắc tới việc này, Chu Vận Ninh lộ ra nụ cười: “Mọi việc thuận lợi.” Cô ấy dựa vào sô pha, kéo qua một cái gối ôm rồi ôm vào trong lòng, hiếm khi thả lỏng, “Em theo thời gian chị nói đi qua đó, Trần tổng vừa nghe điều kiện em đưa ra thì lập tức đồng ý.
Ngay cả cò kè mặc cả cũng chẳng có, không ngờ lần đầu tiên em đi đàm phán đã thuận lợi như vậy.”
Cô ấy nghĩ nghĩ, lại hiếu kỳ hỏi: “Cơ mà Lăng Lăng, làm sao chị biết ông ta nhất định sẽ đồng ý?”.
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
Giang Lăng nở nụ cười không rõ ý tứ, đáp lại: “Có lẽ điều kiện do đối thủ cạnh tranh đưa ra hơi quá đáng.”
Chu Vận Ninh nghi hoặc: “Nhưng em cảm thấy điều kiện của chúng ta hình như cũng rất quá đáng.”
Giang Lăng cười cười: “Trước khi em đến đã có vài công ty khác tới trao đổi.
Có sự so sánh trước đó, tập đoàn Hải Minh đương nhiên sẽ không cảm thấy điều kiện chúng ta đưa ra quá đáng.”
Cô bảo Chu Vận Ninh đi qua vào thời điểm đó đơn giản là lộ diện trước mặt Trần tổng.
Tập đoàn Chu thị căn bản không có ý định hợp tác, điều kiện đưa ra đương nhiên hà khắc khác người.
Chu Vận Ninh là em họ của Chu Dư Ngôn, ở trong giới không ai không biết.
Trong mắt người ngoài đã sớm đặt cô ấy ngang hàng với tập đoàn Chu thị.
Sau khi nhóm người Ngôn Úc rời khỏi, Chu Vận Ninh lại xuất hiện, Trần tổng của tập đoàn Hải Minh đương nhiên sẽ nghĩ rằng cô ấy không có quan hệ bình thường với tập đoàn Chu thị, cũng cho rằng tập đoàn Chu thị muốn dùng danh nghĩa mới hợp tác với bọn họ.
Có một số việc là phải