Vào lúc chập tối trời đổ mưa nhỏ, cho đến khi vòng bán kết chấm dứt cơn mưa này vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, bóng đêm ngày càng tối, đèn đường chiếu rọi vầng hào quang mờ ảo, tia sáng lung linh lan ra trong màn mưa tựa như đượm lấy hơi lạnh buổi tối.
Giang Lăng cầm ô đứng ở ven đường, cô cầm di động trò chuyện với Thẩm Ức Âu.
“Chị xin lỗi Lăng Lăng, chị không ngờ con gái chị đột nhiên phát sốt, không thể ở với em cho đến cuối cùng.
Bên em vẫn thuận lợi chứ?”
Giang Lăng dịu dàng nói: “Không sao đâu chị Thẩm, chuyện gia đình quan trọng hơn.
Bên em mọi việc thuận lợi, em đang định gọi xe trở về.”
Thẩm Ức Âu nói: “Vậy trên đường trở về em chú ý an toàn, có việc thì liên lạc với chị.”
“Vâng, em biết.” Trò chuyện xong, Giang Lăng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Khách mời lần lượt rời khỏi hội trường, thỉnh thoảng có xe chạy qua bên cạnh.
Gió đêm cuốn theo mưa phùn mang đến cảm giác lành lạnh.
Giang Lăng thở ra một hơi, cô lặng lẽ quấn chặt áo khoác voan mỏng trên người, nhưng hiển nhiên chẳng có ích gì.
Đúng lúc này di động của cô vang lên.
Giang Lăng cúi đầu nhìn màn hình sáng lên, cô đang định bấm nút nghe thì khóe mắt thoáng thấy một biển số xe quen thuộc, ánh mắt cô khẽ động.
Ngón tay trượt qua, cô cúp máy.
Chiếc Maybach màu đen ngừng lại cách đó không xa.
Giang Lăng bước nhanh về phía trước, gõ cửa kính ghế lái.
Mấy giây sau, cửa xe hạ xuống.
Cô nhìn người trong xe, cười dịu dàng hỏi: “Anh Ngôn, có tiện chở tôi một đoạn không?”
Ngôn Úc nhấc mắt nghiêng đầu nhìn qua.
Giang Lăng nói tiếp: “Váy tôi không biết bị cái gì làm rách, một bên chân bị hở ra rất nhiều… bắt xe về không tiện lắm.”
Cô giơ lên lễ phục trong tay.
“Người đại diện của cô đâu?” Ngôn Úc hờ hững hỏi.
Giang Lăng mặt không đổi sắc đáp: “Trong nhà người đại diện có chút chuyện, đã trở về trước rồi.”
Nhưng mà giây tiếp theo, cô thấy anh chầm chậm tháo ra khuy áo.
Giang Lăng:?
Ngôn Úc cởi ra áo vest, anh ném ra cửa sổ xe, đúng lúc bao trùm khuôn mặt Giang Lăng.
Cô cứng đờ trong chớp mắt, mau chóng vươn tay bắt lấy áo khoác, khó hiểu hỏi: “Anh Ngôn, anh đây là…”
Ngôn Úc chỉnh lại ống tay áo, thong dong cất tiếng: “Cho cô khoác thêm, giờ an toàn rồi, cô Giang có thể bắt xe trở về.”
Giang Lăng khựng lại suýt nữa làm gãy gót giày cao gót.
Cô hít sâu một hơi, vẫn giữ nụ cười: “Anh Ngôn thật là một,” cô cố ý dừng lại, nhấn giọng, “Người tốt.”
Ngôn Úc cười như không cười, không tỏ rõ ý kiến.
Ánh mắt kia giống như liếc một cái là nhìn thấu mục đích của cô.
Giang Lăng làm như không có gì hỏi: “Vậy sau này tôi phải làm thế nào trả lại áo khoác cho anh Ngôn.”
Ngôn Úc thu hồi tầm mắt, âm thanh lạnh nhạt: “Không cần, cứ vứt đi.”
Những lời này vừa thốt ra, cửa kính xe nâng lên, cuộc đối thoại này bị bắt kết thúc.
Chiếc xe khởi động.
Giang Lăng theo bản năng lùi ra sau một bước.
Mặt đường không bằng phẳng, trước mặt đúng lúc có một vũng nước nhỏ.
Bánh xe chạy qua giọt nước bắn lên, Giang Lăng đứng một bên không khỏi gặp nạn.
Chiếc xe Maybach nghênh ngang rời khỏi, thậm chí kiêu ngạo bật sáng đèn sau.
Giang Lăng đứng cứng đờ tại chỗ, cô túm chặt một góc lễ phục, cố gắng hít sâu khôi phục tâm tình.
A a a a a, giận quá đi, nhưng còn phải duy trì nụ cười:)
Cần gạt nước chuyển động nhẹ nhàng, xe đã chạy ra một khoảng cách.
Ngôn Úc đưa mắt nhìn kính chiếu hậu.
Giang Lăng choàng áo vest của anh đứng lẻ loi ở ven đường, mí mắt cô cụp xuống, một tay xách theo hộp đàn violin, tay kia thì túm chặt góc váy và áo vest của anh, tựa như một đóa hồng héo úa.
Anh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.
Tới con đường phía trước, anh quay đầu xe lại vòng về chỗ ban nãy.
Chiếc xe Maybach chậm rãi dừng lại trước mặt Giang Lăng.
Giang Lăng giật mình, cửa kính xe lại hạ xuống.
“Anh Ngôn?” Cô kinh ngạc.
“Lên xe.” Ngôn Úc chỉ nói hai chữ ngắn gọn.
“…”
Im lặng mấy giây, Giang Lăng cụp mắt không chần chừ nữa.
Cô mở ra cửa xe, ngồi tại chỗ ghế lái phụ.
Ngôn Úc hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Giang Lăng nhẹ giọng, nói: “Tinh Sa Loan, cảm ơn.”
Chờ cô đeo dây an toàn, chiếc xe khởi động nhanh chóng tiến vào màn mưa, hòa thành một thể với bóng đêm.
Giang Lăng đè nén độ cong của khóe miệng, cô nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh: “Tại sao anh Ngôn đột nhiên thay đổi chủ ý?”
Ngôn Úc nhìn chằm chằm giao thông phía trước, cất giọng vô cảm: “Ban nãy có phóng viên đi ra, tôi không muốn để phóng viên chụp được, vì một điều nhỏ nhặt như vậy làm ảnh hưởng đến danh dự của Chu tổng tập đoàn Chu thị.”
Giang Lăng à một tiếng, dường như đăm chiêu nói: “Anh Ngôn cũng để ý loại chuyện này sao?”
Ngôn Úc nói rõ ý nghĩ: “Tôi chỉ là không hy vọng cô Giang lại ở trước mặt phóng viên vấy bẩn danh dự của Chu tổng.”
Giang Lăng cười đến dịu dàng động lòng người: “Sao lại thế chứ? Tôi ở trong mắt anh Ngôn chính là người như vậy à?”
Ngôn Úc liếc cô một cái, cười khẩy vài tiếng khó mà nghe được.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong xe, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Giang Lăng nhìn màn hình di động, người gọi đến vẫn là Giang Thiệu Quân.
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Cô nói xin lỗi với Ngôn Úc, sau đó bắt điện thoại.
Điện thoại vừa nối máy, âm thanh hổn hển của Giang Thiệu Quân liền truyền ra: “Giang Lăng, vì sao chị không nhận điện thoại của tôi?”
Bên trong xe không gian chật hẹp, mọi âm thanh ở đây không có chỗ nào để che giấu.
Cô không mở loa ngoài, nhưng giọng của Giang Thiệu Quân lại rất rõ ràng.
Giang Lăng hít sâu một hơi: “Ba, con…”
Giang Thiệu Quân giáo huấn: “Ngay cả lời của tôi chị cũng không nghe, trong mắt chị còn có người ba là tôi sao?”
“Không phải ba, ban nãy con đang thi đấu, không tiện nghe điện thoại, hơn nữa ——” Cô liếc nhìn Ngôn Úc một cái, làm như khó xử nhỏ giọng nói, “Ba, bây giờ con không tiện, lát nữa con gọi lại cho ba được không?”
“Không tiện? Hả, không tiện, tôi là ba của chị! Có cái gì không tiện hả?” Giang Thiệu Quân càng tức giận hơn, âm thanh nâng thêm decibel lần nữa.
“Bây giờ con thật sự không tiện, ba, hiện tại còn có người khác, nếu để người ta nghe thấy… nửa tiếng sau con gọi lại được không?” Giang Lăng cầu xin.
Giang Thiệu Quân là người coi trọng thể diện nhất, lời nói của Giang Lăng dường như là cửa sinh mệnh của ông ta.
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Bàn tay Giang Lăng cầm di động siết chặt, cô giơ lên bàn tay lau khóe mắt rồi cất di động, che giấu món đồ gần nhất trong tay.
“Xin lỗi, để anh Ngôn chê cười rồi.”
Ngôn Úc không nói gì, khóe mắt thoáng thấy một quyển tập thơ cô cầm trên tay.
“Cô Giang thích thơ của Nietzsche?” Xe chạy được một đoạn, anh thình lình cất tiếng.
Giang Lăng hơi ngớ ra, quay đầu nhìn sang anh: “Chưa nói tới thích, chỉ là đánh giá cao một bài thơ trong đó.”
Ngôn Úc hỏi: “Ồ? Bài nào?”
Giang Lăng đáp: “Là ‘Gửi sầu muộn’.”
Ngôn Úc nhướng lông mày: “Sầu muộn?”
“Trong bài thơ này nhắc tới một loại động vật mà tôi cảm thấy rất hứng thú.” Giang Lăng mỉm cười nói, “Anh Ngôn có biết con kền kền không?”
Biểu cảm trên mặt Ngôn Úc không có gì thay đổi: “Kền kền? Nhưng đây chỉ là loài chim ăn xác chết thôi, vì sao cô Giang cảm thấy hứng thú?”
Giang Lăng lại nói: “Tôi không cho là vậy.”
Ngôn Úc khựng lại rồi hỏi: “Thế ấn tượng của cô Giang về kền kền là cái gì?”
Giang Lăng cười nói: “Tôi cảm thấy là một loài động vật rất hung dữ mạnh mẽ.”
“Thế à?” Ngôn Úc không tỏ rõ ý kiến.
“Đúng rồi.” Giang Lăng cất lại tập thơ, lại lấy ra di động.
“Anh Ngôn, có tiện thêm wechat không?”
Động tác của Ngôn Úc chựng lại, giọng điệu bình thản cất lên: “Vì sao?”
“Anh Ngôn không phải nói có chuyện gì liên lạc với Chu tổng thì liên lạc với anh là được.” Giang Lăng dừng một chút, “Thế nhưng tôi chẳng có cách liên lạc với anh.”
Ngôn Úc im lặng một lúc, sau đó đọc ra một dãy số.
“Hở?” Giang Lăng nhất thời không có phản ứng.
“Số điện thoại của tôi, cũng là số wechat.
Không phải muốn thêm bạn sao?” Ngôn Úc tỉnh bơ hỏi lại.
“Được.” Giang Lăng cúi đầu nhập vào dãy số này, gửi đi yêu cầu thêm bạn.
Cô ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Ngôn Úc: “Xong rồi, anh Ngôn trở về nhớ chấp thuận yêu cầu của tôi đấy.”
Ngôn Úc không để ý tới cô.
Hai người không nói chuyện nữa.
Vừa tiến vào dòng xe cộ, thỉnh thoảng có tia sáng lướt qua bên trong xe.
Giang Lăng nghiêng đầu nhìn Ngôn Úc, bên trong xe mờ tối, nhờ chút ánh sáng này cũng không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này.
Cô mau chóng thu hồi tầm mắt.
Nửa tiếng sau chiếc xe chạy tới điểm