“Vì sao tôi phải sợ chứ?” Giang Lăng hỏi lại một câu trước, sau đó thu về bàn tay sau cổ anh rồi chuyển sang xoa nhẹ gò má anh, cô kề sát bên môi anh thấp giọng nói, “Người sợ chẳng lẽ không phải là anh Ngôn ư?”
“Tôi? Cô Giang, em đang nói đùa à? Tại sao em cho rằng tôi phải sợ?” Ngôn Úc nhìn cô chăm chăm, âm thanh mang theo mấy phần trào phúng.
Giang Lăng cất tiếng chầm chậm: “Dù sao anh Ngôn và tập đoàn Chu thị còn tồn tại quan hệ thuê mướn.
Chúng ta bị Chu tổng nhìn thấy như thế này, anh sẽ không mất việc à?” Đầu ngón tay cô vuốt ve khóe môi anh, “Còn nữa, nếu không sợ thì tại sao ban nãy anh Ngôn không tiếp tục mà đột nhiên dừng lại?”
Cô vừa thốt ra âm cuối, màu mắt Ngôn Úc càng u ám hơn.
“Hay là nói, anh Ngôn ——” Giang Lăng nhìn anh với vẻ khiêu khích, âm thầm nói ra hai chữ.
Im lặng vài giây.
Ngôn Úc lạnh lùng “a” một tiếng, anh buông cô ra, chậm rãi nhổm dậy: “Tôi không có sở thích…cùng người khác ở trong văn phòng.”
Giang Lăng à một tiếng sâu xa: “Thế sao?”
Ngôn Úc không để ý tới cô, anh ngồi dậy.
Thủy triều dục vọng trong mắt đã rút lui, anh vừa cài lại khuy áo vừa nhìn thấy Giang Lăng ngồi dậy.
“Em nên trở về đi.” Anh thu lại tầm mắt, sắc mặt lạnh tanh.
Giang Lăng với lấy di động ở bên cạnh xem thời gian, cô hơi nghi hoặc: “Nhưng hiện tại còn chưa tới giờ tan tầm mà.”
Khi cô cúi người, lớp tay áo mỏng manh kia đã sắp tuột xuống gần tới hông.
Hình như phát giác ra, cô nhìn lên Ngôn Úc, đôi mắt cô như được bao phủ bởi một tầng nước óng ánh, đặc biệt xinh đẹp động lòng người, vẻ quyến rũ phát ra từ trong xương cốt hình như càng rõ ràng hơn.
“…” Ngôn Úc khựng lại, bình tĩnh vươn tay ra giúp cô kéo áo lại chỉnh tề, che khuất phong cảnh mê người kia.
Giang Lăng thuận thế nhích gần lại anh, cô gối đầu trên vai anh, giọng điệu biếng nhác: “Hôm nay ngoại trừ đến tìm Chu tổng, tôi vẫn cố ý tới tìm anh.”
“Tìm tôi?” Như là nghe được truyện cười, Ngôn Úc khựng lại một tí rồi hài hước lặp lại, “Cố ý?”
Ngôn Úc choàng áo vest lên người Giang Lăng lần nữa, anh nắm lấy bờ vai cô kéo ra khoảng cách rồi từ từ đứng dậy, anh nhìn cô từ trên cao xuống: “Sao tôi lại cảm thấy em cố ý qua đây tìm Chu tổng, tôi chỉ là nhân tiện thôi.”
Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, cười bất đắc dĩ: “Nếu anh cho là vậy thì tôi cũng hết cách.” Không đợi anh tiếp lời, cô nói sang chuyện khác, “Buổi tối anh muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Ngôn Úc dừng bước quay đầu lại nhìn cô, trong mắt là vẻ hờ hững.
Giang Lăng đón nhận tầm mắt của anh, ý cười trong mắt càng đậm hơn: “Tiện thể hẹn hò?”
Ngôn Úc thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh nhạt cất lên: “Lát nữa tôi còn có cuộc họp.”
Mặt mày Giang Lăng tươi tắn, nói: “Không sao, tôi có thể chờ anh.”
“Chậc.” Thái độ của Ngôn Úc vẫn lạnh nhạt, anh điềm tĩnh chỉnh lại áo và cổ tay áo rồi đi về phía cửa, chẳng hề quay đầu bỏ lại một câu, “Vậy thì em chờ đi.”
“Được thôi.” Giang Lăng đáp lại.
Ngôn Úc bỏ ngoài tai lập tức đi ra văn phòng.
Cánh cửa đóng lại, để lại một gian phòng yên tĩnh.
Giang Lăng cong khóe môi mỉm cười thoải mái dựa trên sô pha, có chút đắc ý đong đưa chân.
Vẫn đồng ý rồi đó.
***
Chỉ còn một mình cô, thời gian trôi qua thong thả, bên trong yên tĩnh vắng lặng.
Giang Lăng đứng dậy giẫm trên tấm thảm đi về phía cửa sổ sát đất, cô kéo ra bức màn khép kín.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào lấp đầy mỗi một góc trong văn phòng.
Vách tường kính của tòa lầu đối diện phản chiếu ánh mặt trời hơi chói mắt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi híp mắt lại để thích ứng ánh sáng.
Cảnh tượng của CBD bên cạnh nhìn không sót gì bởi cửa sổ sát đất bằng mặt kính của tòa lầu.
Hiệu quả cách âm của mặt kính rất tốt, chỉ có thể nhìn được cảnh bề ngoài nhưng không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Con đường đan xen bay vút lên cao, dòng xe cộ trên đường tựa đan dệt như thoi đưa, người đến người đi vội vàng trên lề đường, tín hiệu đèn giao thông thay đổi liên tục.
Giang Lăng nhìn xe cộ và người đi đường qua lại một cách im ắng, trong lòng mang cảm xúc khác thường.
Đây là thành phố lớn phồn thịnh.
Tại lầu 28 đã có thể nhìn thấy phong cảnh thế này, nếu đứng ở lầu cao nhất của tòa nhà này thì sẽ nhìn thấy phong cảnh ra sao?
Tiếng rung của điện thoại di động kéo về suy nghĩ của cô.
Cô cúi đầu xem, là tin nhắn đến từ Phương Gia Minh.
Phương Gia Minh: [Kế hoạch tiến triển thuận lợi.]
Giang Lăng hơi cong khóe môi dưới, trả lời: [Được, em biết rồi.]
Phương Gia Minh: [Mặt khác, dạo này Giang tổng hình như có tiếp xúc với người có liên quan tới tập đoàn Chu thị, em để ý một chút.]
Người có liên quan tới tập đoàn Chu thị?
Giang Lăng khựng lại một tí, đột nhiên nở nụ cười nhẹ.
Giang Lăng: [Em hiểu, em sẽ để ý.]
Cô cất điện thoại, kéo màn lại rồi trở về phía bên kia văn phòng.
***
Khi Ngôn Úc họp xong thì đã sáu giờ chiều.
Lúc anh đi vào phòng 28A1 rõ ràng có mang theo chút vội vàng, tấm thẻ nhân viên đeo trước ngực vẫn chưa tháo ra.
“Đi thôi.” Anh chỉ nhìn lướt qua Giang Lăng, để lại một câu lời ít ý nhiều rồi xoay người đi ra ngoài.
Giang Lăng đã thu xếp xong lập tức cầm túi lên đứng dậy đi theo.
Lầu 28 vốn không có ai, tới giờ này tại hành lang càng yên tĩnh hơn, hình như chỉ có tiếng bước chân của bọn họ vang lên.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại Giang Lăng quay đầu nhìn Ngôn Úc, ánh mắt cô dừng trên tấm thẻ nhân viên trước ngực anh.
“Em nhìn gì đó?” Ngôn Úc phát hiện, nhìn sang cô.
Nhìn thấy hai chữ “Ngôn Úc” ngay ngắn trên tấm thẻ, Giang Lăng hơi tò mò: “Anh Ngôn, mỗi ngày anh đi làm đều đeo tấm thẻ nhân viên này ư?”
“Bằng không thế nào?” Ngôn Úc vươn tay bấm nút lầu 1 rồi liếc nhìn cô, “Đây là quy định của tập đoàn.” Anh dừng một chút, bổ sung, “Tôi cũng không giống như cô Giang không tuân thủ phép tắc.”
Giang Lăng nghi ngờ: “Tôi không tuân thủ phép tắc thế nào? Mấy hôm nay tôi tới tìm Chu tổng cũng là dựa theo quy định của tập đoàn các anh, luôn ngồi chờ trong khu vực chờ đợi.”
Ngôn Úc cười khẩy: “Tôi có nói tới chuyện này à?”
Giang Lăng nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy anh Ngôn nói việc nào?”
Ngôn Úc không trả lời.
Giang Lăng không tiếp tục truy hỏi, cô nhìn sang màn hình LED phía trước.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, một đường không trở ngại nhanh chóng tới lầu 1.
Vào thời gian tan tầm, người đến người đi ở đại sảnh lầu 1.
Nhân viên tăng ca vào buổi tối lần lượt từ bên ngoài trở về, nhân viên tan tầm thì đi ra thang máy chung rồi có một nhóm khác đi vào.
Quầy lễ tân cũng đúng lúc tới giờ thay ca, nhân viên lễ tân mới vừa giao ca xong đang định rời đi thì đột nhiên vỗ vai đồng nghiệp.
“Sao thế?” Đồng nghiệp quay đầu lại.
Nhân viên lễ tân kia hất cằm, ra hiệu đồng nghiệp nhìn đằng trước.
“Mau nhìn kìa, đó chẳng phải cô Giang và trợ lý Ngôn à.”
Đồng nghiệp nhìn qua nhất thời kinh ngạc: “Ơ, đúng rồi.”
Hai người lập tức chụm đầu thì thầm.
“Tôi tưởng trợ lý Lưu đi xuống dẫn cô Giang đi lên gặp Chu tổng, gặp xong rồi thì cô Giang trở về, hóa ra bọn họ luôn ở trên đó.”
“Vậy tại sao cô Giang lại cùng trợ lý Ngôn đi xuống?”
“Cô Giang trông hình như không tình nguyện, có vẻ rất uất ức.”
“Trên áo khoác của cô ấy hình như có nước trà đọng lại, chẳng lẽ bị bắt nạt?”
“Lẽ nào trợ lý Ngôn đối với cô ấy…”
“Cô Giang đáng thương quá đi, muốn gặp Chu tổng một lần cũng khó như vậy.
Còn phải ép dạ cầu toàn…”
“Cơ mà bọn họ muốn đi đâu thế?”
Chỗ hai người kia muốn đi là bãi đỗ xe ngoài trời.
Đã vào cuối thu, Bắc bán cầu ngày ngắn đêm dài, sáu rưỡi chiều sắc trời của thành phố B đã tối thui.
Đèn đường lu mờ, bóng cây loang lổ.
Cạnh vị trí đỗ xe trùng hợp có một ngọn đèn đường, ánh sáng màu da cam lặng lẽ rọi xuống chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Ngôn Úc mở cửa xe, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Lăng ở đối diện: “Em ở cùng tôi uất ức lắm sao?”
“Hửm?” Giang Lăng dừng bước, cô mang ánh mắt dò hỏi nhìn anh:, “Không có, tại sao anh Ngôn nghĩ vậy?”
Ngôn Úc mau chóng thu tầm mắt lại: “Không có gì, lên xe đi.” Anh khom người lên xe.
Lúc mở cửa xe, Giang Lăng âm thầm cong khóe môi.
Sau khi lên xe cô đeo dây an toàn, sau đó như là sực nhớ gì đó bèn thuận miệng hỏi: “Anh Ngôn, sao anh không đỗ xe ở tầng hầm?”
Ngôn Úc hình như đặc biệt thích đỗ xe ở ngoài trời, lần trước cô tới tập đoàn Chu thị tìm anh, anh cũng đỗ xe bên ngoài.
“…” Ngôn Úc dừng một chút rồi nhìn thẳng về phía trước, “Tôi phát hiện hình như hôm nay em đặc biệt hỏi nhiều.”
Giang Lăng nghiêng đầu nhìn anh: “Có sao? Tôi chỉ là muốn hiểu sâu sắc về anh Ngôn thôi.”
Ngôn Úc hỏi: “Sau khi hiểu sâu sắc thì thế nào?”
Giang Lăng nói thật: “Còn chưa nghĩ ra.”
“Chưa nghĩ ra?” Ngôn Úc lặp lại lời cô, anh cúi đầu cười giễu rồi đạp xuống chân ga.
Chiếc xe chạy ra bãi đỗ xe tiến vào quốc lộ, vào thời gian tan tầm dòng xe cộ đông nghịt.
Chiếc xe của Ngôn Úc thong thả tiến vào dòng xe cộ, tòa lầu hai bên lấp lóe ánh đèn neon hòa lẫn với đèn đường ở ven đường.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, thỉnh thoảng có tia sáng lướt qua mạ lên một lớp lạnh lùng trên một bên mặt của Ngôn Úc, phác họa đường nét cứng rắn của anh.
Giang Lăng nhìn thoáng qua rồi thu về tầm mắt ngay, cô tiếp tục cầm di động xem thông tin xếp hàng của nhà hàng quán ăn lân cận.
Giờ này quán ăn xung quanh đều kín người hết chỗ.
“Giờ này các quán ăn gần đây đều kín chỗ hết rồi, đều phải ngồi chờ.” Cô nhìn sang Ngôn Úc, “Anh Ngôn, anh có ý kiến gì không?”
Ngôn Úc nói: “Không có.”
“Hở?”
Giang Lăng còn đang nghi hoặc thì đã thấy xe quẹo vào chỗ rẽ, phương hướng này có lẽ là rời khỏi khu vực thương mại.
Cô theo bản năng hỏi: “Anh Ngôn, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Ngôn Úc đáp: “Chẳng phải muốn đi ăn cơm à?”
Giang Lăng đột nhiên hiểu ra ý của anh, cô không nói nữa.
Ngôn Úc đưa cô đến một quán ăn tư nhân, quán ăn này nằm trong ngõ hẻm vị trí hẻo lánh.
Giang Lăng biết quán ăn tư nhân thế này càng khó đặt chỗ hơn nhà hàng nổi tiếng trong khu vực thương mại.
Cô có biết một quán ăn tư nhân chỉ lấy số xếp hàng thôi cũng phải tới một tháng sau.
Tại quán ăn tư nhân này Ngôn Úc hình như có phòng riêng, nhân viên phục vụ tiếp đón đưa bọn họ đi thẳng tới gian phòng nằm trong cùng.
Sau khi ngồi xuống Giang Lăng quan sát hoàn cảnh trong phòng riêng, cô làm như tò mò: “Sao trước đây tôi không biết có một quán ăn tư nhân như thế này?”
Ngôn Úc đưa thực đơn qua: “Em muốn ăn gì?”
Giang Lăng thu về tầm mắt, cười nói: “Tôi đến lần đầu cũng không biết nơi này có món nào ngon, hay là anh Ngôn anh gọi món đi.”
Ngôn Úc nhìn cô một cái không từ chối, anh gọi nhân viên phục vụ tới.
Chỉ có hai người cũng không cần nhiều đồ ăn, Ngôn Úc gọi ba món mặn và một món canh.
Sườn bò hầm rượu vang, đậu phụ túi bảo bối, cà tím hấp lồng tre, canh nấm tuyết lê trắng.
Hình như đều là khẩu vị cô thích ăn.
Gọi món xong, nhân viên mang theo thực đơn rời khỏi.
Giang Lăng nhìn người đối diện cười hỏi: “Sao anh Ngôn biết khẩu vị của tôi thế?”
Ngôn Úc ngước mắt nhìn cô: “Đồ tích trữ trong tủ lạnh của em gần như đều là thịt bò.” Anh dừng một chút, giọng dịu nhẹ, “Ăn thịt bò mỗi ngày không tốt cho sức khỏe, ít ra đổi sang món khác.”
“Thế ư?” Giang Lăng biết còn hỏi, “Vậy sao hôm nay anh Ngôn cũng gọi thịt bò?”
Ngôn Úc: “…”
Giang Lăng nhoẻn miệng cười, tâm trạng vui vẻ: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ bỏ thêm các món khác trong tủ lạnh.”
“…”
A.
***
Ăn uống xong hai người rời khỏi quán ăn tư nhân.
Bóng đêm dày đặc lặng lẽ lan tỏa về phía chân trời vô biên, cuốn theo cơn gió lạnh thổi tới.
Nhiệt độ trong ngoài chênh lệch hơi lớn, khi Giang Lăng ra khỏi tòa nhà thì bất giác co người lại.
Ngôn Úc thấy hết phản ứng của cô, anh lặng lẽ cởi ra áo vest rồi choàng trên vai cô.
“Anh Ngôn?” Giang Lăng cảm thấy đầu vai chợt nặng, cô ngẩng đầu.
Ngôn Úc buông tay ra dời tầm mắt, anh hờ hững nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp em còn mặc phong phanh như vậy, chê cảm cúm không tới nhanh sao?”
Giang Lăng sờ bên mép áo vest, cười nói: “Anh Ngôn quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui.”
Ngôn Úc à một tiếng, nhìn chỗ khác nói: “Tôi chỉ là không hy vọng em đổ trách nhiệm cảm lạnh ngã bệnh trên đầu tập đoàn Chu thị.”
Giang Lăng làm như kinh ngạc: “Sao thế chứ? Tôi là người như vậy à?”
Ngôn Úc quay đầu nhìn cô, cười chế giễu nói: “Em hoàn toàn có thể bỏ đi chữ ‘như’ và câu nghi vấn.”
Giang Lăng cười cười không để ý: “Vậy đi thôi.”
Lúc này hai người đang đi về phía một siêu thị lớn trong trung tâm thương mại.
Ngược lại với điệu bộ nhảy nhót tung tăng của Giang Lăng, Ngôn Úc đi theo sau cô nhíu mày: “Hẹn hò mà em nói chính là bảo tôi cùng em đi dạo siêu thị?”
Giang Lăng dừng bước quay đầu lại nhìn anh, tỏ vẻ nghi hoặc: “Đi dạo siêu thị không tính là hẹn hò à?”
Ngôn Úc nhìn cô, đôi mắt tối sầm: “Tôi thấy cô Giang càng muốn tài xế và người hầu miễn phí hơn.”
Giang Lăng giải thích: “Tôi vừa lúc nhớ tới có đồ cần mua, chỗ này nằm gần siêu thị nên tiện đường qua đây một chuyến.” Cô dừng một chút lại đề nghị, “Nếu anh Ngôn không hài lòng, không thì…cuộc hẹn lần này lại bổ sung vào lần sau?”
Ngôn Úc hơi nhướng mày không nói gì.
Không đợi anh đáp lại, Giang Lăng đã xoay người vui vẻ sải bước tiến vào siêu thị.
Ngôn Úc nhấc bước đi theo, nói mới nhớ đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi siêu thị.
Sau bữa tối, người đi siêu thị cũng nhiều hơn.
Giang Lăng choàng áo vest của Ngôn Úc đi trên đường nhận