45: Lựa Chọn
“Liên hôn?” Giang Lăng thong thả lặp lại hai chữ này, cô nhìn thẳng Chu Dư Ngôn ở phía sau tấm màn vải, “Chu tổng đang nói đùa với tôi ư?”
Chu Dư Ngôn không trả lời vấn đề của cô, mà nhìn thẳng hỏi: “Đáp án của cô thế nào?”
Giang Lăng nhắc nhở: “Chu tổng, tôi muốn bàn chuyện giao dịch với ngài, nhưng mà là vụ giao dịch chính đáng.”
“Vậy thì thế nào?” Chu Dư Ngôn cười lạnh, giọng điệu khinh thường.
“Chu tổng đã biết rõ quan hệ giữa tôi và anh Ngôn, mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Thế…” Giang Lăng cố ý đè thấp giọng, “Chu tổng không ngại sao?”
Chu Dư Ngôn nói: “Cô và Ngôn Úc chẳng phải theo nhu cầu mỗi bên thôi à?”
Đây là lời cô vừa nói, giờ trả lại nguyên vẹn cho cô.
Chu Dư Ngôn lạnh giọng nói: “Ngôn Úc chỉ là trợ lý của tôi, cô cho rằng không có sự cho phép của tôi, cậu ta có thể dám làm loại chuyện đó với cô trong văn phòng à.”
Lời này quả thật là tổng giám đốc bá đạo.
Giang Lăng nhướng mày: “Không ngờ Chu tổng còn có sở thích rình mò việc riêng tư của người khác.”
Chu Dư Ngôn cười lạnh đáp lại: “Ở phía trước máy quay quang minh chính sự làm ra hành vi như thế đã không thể gọi là riêng tư.” Chu Dư Ngôn tạm dừng, lại trở về vấn đề chính, “Hiện tại có sự lựa chọn tốt hơn, có thể thỏa mãn nhu cầu của cô Giang.
Vậy đáp án của cô Giang thì sao?”
“Vậy thì quên đi.” Giang Lăng cười nói, “So với loại chuyện liên hôn này, tôi càng thích quan hệ tự do hơn.”
“Quan hệ tự do? Giống như mối quan hệ không đường hoàng giữa cô và Ngôn Úc sao?” Chu Dư Ngôn chế giễu.
Giang Lăng nói: “Nhưng tôi cũng không cảm thấy đề nghị của Chu tổng là sự lựa chọn tốt hơn.”
“Cho dù là cùng Ngôn Úc duy trì mối quan hệ này?” Chu Dư Ngôn hỏi, “Ở trong mắt cô, cậu ta là sự tồn tại như thế nào?”
“Chu tổng nói tới anh Ngôn hả?” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, “Tôi thấy anh ấy ngớ ngẩn, còn rất đáng yêu.”
“…” Chu Dư Ngôn im lặng, vẫn là âm thanh lạnh băng, “Cho nên ý của cô Giang là vẫn lựa chọn Ngôn Úc ư?”
“Trước mắt là vậy.” Giang Lăng khựng lại, “Dù sao giữa tôi và anh Ngôn đã có thỏa thuận, chỉ có thể xin lỗi Chu tổng.”
“Tôi biết rồi.” Chu Dư Ngôn lạnh lùng nói, “Vậy mong cô Giang đừng hối hận.”
Giang Lăng cười cười, chẳng hề hoang mang nói: “Cảm ơn lời khuyên của Chu tổng.”
Chu Dư Ngôn nói: “Thế thì vụ giao dịch này cũng không cần bàn nữa.”
“Vậy tiếc quá rồi.” Giang Lăng vẫn cười, âm thanh chẳng nghe ra nửa phần tiếc nuối, “Hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác với Chu tổng.”
“Không.” Giọng điệu Chu Dư Ngôn lạnh băng, “Tôi không thích hợp tác với người giữ quan hệ ‘theo nhu cầu mỗi bên’ với người đàn ông khác.”
“Thế ư?” Giang Lăng làm như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Chu Dư Ngôn, cô dừng vài giây rồi cười nói, “Nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có một ngày mặt đối mặt bàn chuyện giao dịch với Chu tổng.”
“Tôi để thẻ phòng trên bàn, xin lỗi không thể tiếp chuyện nữa.” Cô xoay người, làm như nhớ ra gì đó bèn dừng bước, “Đúng rồi Chu tổng, cảm ơn ngài đã tặng hoa cho tôi lúc trước, tôi rất thích.”
Cô để lại một câu mang ý sâu xa, rồi xoay người rời khỏi.
Có làn gió thổi vào, tấm màn lay động.
Bóng đêm lạnh tanh khẽ khàng lan tràn trong phòng.
Chu Dư Ngôn ngồi trên xe lăn bất động hồi lâu, hình dáng gần như hòa vào bóng đêm.
Hồi lâu sau, Chu Dư Ngôn phát ra một tiếng cười chế giễu.
“A.”
***
Giang Lăng đi ra phòng Tổng thống lập tức đi về phía thang máy.
Cô bấm nút, đột nhiên bên cạnh có một cái bóng, có người đi tới.
Cô giương mắt nhìn, tỏ ra kinh ngạc: “Anh Ngôn, sao anh cũng ở đây?”
Ngôn Úc đáp: “Tôi tới tìm Chu tổng.”
“Vậy à?”
Cửa thang máy mở ra, Giang Lăng quay đầu lại nói với anh: “Vậy tôi về phòng tiệc trước, Vận Ninh còn đang đợi tôi.”
“Khoan đã.” Ngôn Úc gọi cô lại, “Đến phòng tôi, tôi có vài thứ đưa cho em.”
“Hửm?” Giang Lăng nghi hoặc, “Anh ở phòng nào?”
Ngôn Úc mặt không đổi sắc: “Ở lầu 16, 1617.”
Giang Lăng suy nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi xuống.”
Hai người cùng vào thang máy, bấm lầu 16.
Tới nơi cánh cửa mở ra, vừa ra khỏi cửa hai người gặp được trợ lý Lưu đang chờ thang máy.
“Trợ lý Lưu?” Giang Lăng hỏi, “Anh cũng ở tầng này sao?”
“Không phải, tôi tới tìm bạn, bây giờ muốn về phòng.” Trợ lý Lưu nói qua loa rồi nhìn sang Ngôn Úc, “Đúng rồi trợ lý Ngôn, thẻ phòng của anh, tôi đã giúp anh làm xong thủ tục nhận phòng.” Anh ta đưa tấm thẻ trên tay cho Ngôn Úc, còn nói, “Vậy tôi đi trước.”
Ngôn Úc gật đầu nói: “Đi thong thả.”
Chờ trợ lý Lưu vào thang máy, Ngôn Úc quay đầu nhìn Giang Lăng: “Đi thôi.”
“Ừm.” Giang Lăng bình tĩnh thu lại tầm mắt, đi theo Ngôn Úc vào phòng 1617.
Quẹt thẻ mở cửa, đèn trong phòng tự động bật lên.
Giang Lăng tiến vào xoay người lại.
“Anh Ngôn, anh có thứ gì đưa cho tôi?”
Cánh cửa vừa khép lại, ngay sau đó bờ lưng cô đã bị đè lên cánh cửa, nụ hôn của Ngôn Úc ập tới.
Nụ hôn ùn ùn kéo tới mãnh liệt nóng bỏng.
Cho đến khi cô không thở nổi anh mới buông cô ra.
Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, trong mắt mang vẻ cười như không cười: “Anh Ngôn, đây là thứ anh muốn đưa cho tôi ư?”
“Em không thích?” Ánh mắt Ngôn Úc u ám, âm thanh khàn đặc.
“Không phải,” Giang Lăng tỏ vẻ nghi hoặc, “Chỉ là…anh sao vậy? Trông anh không vui lắm?”
Ngôn Úc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh vào lúc này còn lạnh hơn cả bóng đêm: “Em vừa mới đi gặp Chu tổng?”
“Đúng vậy.” Giang Lăng tự nhiên hào phóng thừa nhận.
Cô như là nghĩ ra gì đó, nhoẻn miệng cười, “Anh Ngôn để ý sao?”
Ngôn Úc híp mắt: “Chu tổng nói gì với em?”
Giang Lăng lại cười, nhíu mày hỏi: “Anh Ngôn đang ghen hả?”
Ngôn Úc cười khẩy, không tỏ rõ ý kiến.
“Không có gì.” Giang Lăng khựng lại, “Chu tổng chỉ hỏi tôi một vấn đề.”
Ngôn Úc hỏi: “Vấn đề gì?”
Giang Lăng cố ý dừng vài giây rồi mới nói: “Giữa anh Ngôn và ngài ấy, tôi muốn chọn ai.”
Ánh mắt Ngôn Úc càng sâu thẳm hơn: “Chu tổng hỏi em như thế à?”
“Anh Ngôn không tin ư?” Giang Lăng cười nói, “Vậy anh đoán thử xem, đáp án của tôi là ——”
Ngôn Úc không cho cô cơ hội nói tiếp, trực tiếp dùng nụ hôn phủ kín.
Anh bế cô tới bên giường, vươn tay cởi ra khuy áo.
“Chờ chút.” Giang Lăng vươn tay cản anh, “Đừng cởi.”
“Thế nào?” Ngôn Úc dừng lại, giọng điệu không vui.
Giang Lăng nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy, được chứ?”
Ngôn Úc nghe theo, sau đó vòng tay qua eo cô.
Cô đột nhiên muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ăn mặc hoàn chỉnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô.
Ngọn đèn trong phòng lờ mờ, sàn nhà màu gỗ và chiếc giường lớn được ánh sáng nhuộm dần.
Ngôn Úc vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, dáng dấp nghiêm chỉnh.
Giang Lăng thì hoàn toàn tương phản với anh.
Áo sơ mi của Ngôn Úc nhăn nhúm, cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh, con ngươi đen láy óng ánh sóng nước, bờ môi cũng lóng lánh đặc biệt đỏ bừng.
Tựa như đóa hoa hồng đang tùy ý nở rộ, hết sức quyến rũ người ta.
Đêm nay hoa hồng đặc biệt động lòng người.
Tận sâu trong con ngươi của Ngôn Úc dâng lên ngọn sóng.
Thần kinh và giác quan của Giang Lăng vào giờ phút này nhạy cảm lại yếu ớt, cô theo bản năng níu chặt ra giường dưới người.
Cô rất nhanh được anh đưa vào tiết tấu, cảm xúc cũng thay đổi theo.
Nhưng vào lúc này Ngôn Úc bế cô dậy.
Giang Lăng thuận thế ôm lấy bờ vai anh, cô vùi mặt trên cổ anh dính sát lồ ng ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ ổn định của anh.
“Em thích tôi đến vậy ư?” Ngôn Úc kề sát bên tai cô thấp giọng hỏi, con ngươi đen trầm lắng, cảm xúc ở đáy mắt dày đặc lại phức tạp.
Giang Lăng không nói gì.
Ngôn Úc có chút không vui, anh vươn tay vặn mặt cô qua để cô nhìn thẳng mình: “Trả lời tôi.”
Giang Lăng không thể không đón nhận tầm mắt anh, cô trả lời: “Thích…ưm.” Cô dùng ánh mắt mê ly trừng anh, như là đang tỏ ra bất mãn và kháng nghị.
Ngôn Úc lại chưa buông tha cho cô, anh đè lên môi cô hỏi tiếp: “Tôi và Chu tổng, cuối cùng em chọn ai?”
Giang Lăng hơi khiêu khích: “Anh Ngôn cảm thấy…” Cô theo bản năng nắm chặt vai anh, đành phải trả lời, “A, là, là anh Ngôn…”
……
Giày vò cho đến chín giờ hơn, trận chiến hỗn độn này mới chấm dứt.
Giang Lăng nằm trên giường đối diện Ngôn Úc, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên.
Cô hơi bất mãn nói: “Đều tại anh, khiến tôi bỏ lỡ buổi tiệc, tôi còn chưa ăn tối đâu.”
Ngôn Úc cười nhẹ, hôn lên môi cô, nói: “Em muốn ăn gì, tôi gọi giúp em.”
“Tùy ý đi.” Giang Lăng lười biếng nói.
Ngôn Úc mặc thêm quần áo, đứng dậy xuống giường rời khỏi phòng.
Giang Lăng nghe được tiếng đóng cửa mới giương mắt nhìn về phía kia, sau đó cô xoay người lại vươn tay với lấy di động trên tủ đầu giường.
Cô lấy được rồi bèn mở khóa, sau đó mở ra sổ ghi chép.
[Ngày X tháng 10, hôm nay là chàng trợ lý không vui, và…Chu tổng không thể gặp người khác?]
Giang Lăng nhếch khóe môi, gõ dấu chấm hỏi thật mạnh..
Thoát khỏi sổ ghi chép, Giang Lăng ném di động sang một bên. Cô giương mắt nhìn về phía bên cạnh, áo vest của Ngôn Úc còn đặt ở mép giường. Cô vươn tay cố với lấy áo vest rồi kéo sang đây. Giang Lăng ôm áo vest trong lòng, ngửi mùi hương còn lưu lại trên đó. Áo vest hình như còn lưu lại hơi ấm lạnh lùng thuộc về anh, người đàn ông này dường như càng khiến cô say mê hơn trong tưởng tượng.
Giang Lăng ôm áo vest của Ngôn Úc nằm trên giường hồi lâu không động đậy, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng quẹt thẻ mở cửa ——
Ngôn Úc đã trở lại, anh đi vào đem cơm đã được đóng gói đặt lên bàn, rồi gọi Giang Lăng.
“Dậy ăn cơm.”
“Mệt, không muốn động.” Giang Lăng chẳng hề nhấc mí mắt, giọng điệu vẫn lười biếng.
“…”
Ngôn Úc nhìn chiếc giường lớn im lặng một lúc, cuối cùng anh thu tầm mắt về, mở ra cái túi đựng hộp cơm.
Đúng lúc này di động của Giang Lăng vang lên. Cô vươn tay với lấy di động, nhìn biểu thị cuộc gọi đến.
Chu Vận Ninh.
Cô trở người, nằm sấp trên giường bấm nút nhận máy, giọng điệu biếng nhác: “Vận Ninh?”
Cô vừa nói xong, Ngôn Úc dừng lại động tác trên tay, nhìn về phía cô.
“Lăng Lăng, giờ chị đang ở đâu?” Chu Vận Ninh hỏi, “Bữa tiệc sắp kết thúc rồi, sao em không thấy chị ở phòng tiệc? Chị về phòng rồi hả?”
Giang Lăng không mở loa ngoài, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh lặng âm thanh của Chu Vận Ninh đặc biệt rõ ràng.
Giang Lăng nói: “Chị không ở trong phòng.”
“Hở? Hiện tại chị đang ở đâu?” Chu Vận Ninh nghi hoặc.
“Chị…”
Giang Lăng đang muốn nói tiếp thì đột nhiên có một cái bóng rọi xuống bao phủ trên người cô. Ngôn Úc ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngực anh và bờ lưng cô dính nhau chặt chẽ. Toàn thân Giang Lăng cứng đờ, hô hấp đột nhiên khựng lại. Cô gắng hết sức đè nén, không để âm thanh khác lạ từ
“Lăng Lăng, sao vậy?” Chu Vận Ninh nhận ra điểm khác thường, nhất thời khẩn trương.
Giang Lăng hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không có gì, em nói tiếp đi.”
Chu Vận Ninh quay về chủ đề chính: “Ba chị quả nhiên mắc câu. Em làm theo lời chị, cố ý phớt lờ ông ta, ông ta quả nhiên không thể kiềm chế tự tìm đến cửa. Khi hội nghị chấm dứt, em lại ném thêm mồi nhử, đoán chừng ông ta sẽ rơi vào cạm bẫy của chúng ta…”
Cô ấy nói một tràng, nhưng Giang Lăng hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Cô ấy nghi hoặc: “Lăng Lăng, sao chị không nói gì?”
Giang Lăng cắn môi, miễn cưỡng lên tiếng: “Không có gì…”
“Sao thế? Em không thoải mái ư?” Ngôn Úc kề sát bên tai cô, đè thấp giọng cố ý hỏi cô.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt phả bên tai, lỗ tai trở nên ửng đỏ. Âm thanh của anh truyền tới đầu dây bên kia một cách rõ ràng.
Chu Vận Ninh im bặt, ngay sau đó âm thanh trở nên sắc bén: “Ngôn Úc? Anh ở cùng Lăng Lăng? Anh anh anh… Vậy không quấy rầy hai người nữa, ngày mai gặp rồi nói.” Chu Vận Ninh đột nhiên biết điều chuyển đề tài, nhanh chóng cúp máy.
Nghe được tiếng cúp máy, Giang Lăng có chút không vui: “Anh Ngôn, Vận Ninh đang nói chuyện quan trọng với tôi…ưm.”
Ngôn Úc nói: “Có chuyện gì quan trọng thì ngày mai lại nói.”
Giang Lăng hỏi: “Có phải anh cố ý không?”
“Nếu Giang tổng đã biết,” bờ môi Ngôn Úc kề sát bên tai cô, âm thanh khàn khàn, “Vậy tại sao còn hỏi?”
Giang Lăng im lặng, nói: “Anh dậy đi, tôi đói bụng.”
Ngôn Úc dừng lại, rất nghe lời buông cô ra rồi ngồi dậy. Giang Lăng vừa trở người thì bị Ngôn Úc bồng lên vào khoảnh khắc này. Anh bế cô ngồi xuống trước bàn, để cô ngồi trên đùi mình, Giang Lăng đành phải vòng tay qua cổ anh.
“Anh muốn làm gì?” Cô cắn môi, âm thanh đè nén.
Ngôn Úc nhìn lướt qua cô, rất tự nhiên cầm lên hộp cơm trước người cô: “Không phải Giang tổng nói đói bụng à? Nếu không muốn động đậy, vậy để tôi đút em ăn.”
“Anh…”
Giang Lăng từ chối nhưng chẳng thể giãy dụa, ngược lại cơ thể càng yếu ớt kiệt sức.
“Anh thả tôi xuống đi, như bây giờ làm sao ăn cơm?” Cô không vui, “Anh như vậy tôi ăn thế nào? Trước hết thả tôi xuống để tôi mặc quần áo.”
Ngôn Úc nghiêng người giữ chặt cô, cánh môi vô tình lướt qua lỗ tai cô, âm thanh trầm thấp: “Chẳng phải em nói thích vậy à?”
Giang Lăng nói: “Anh Ngôn, tôi nhớ hôm nay anh không đến công ty đi làm, theo lý thuyết hôm nay cũng không phải ngày phát lương cho anh.”
Ngôn Úc tỉnh bơ: “Tuy rằng hôm nay không đến công ty, nhưng tôi làm theo nhiệm vụ do Giang tổng phân công, đi theo em tham dự hội nghị thượng đỉnh, cái này coi như là thời gian tăng ca. Tăng ca phục vụ cho sếp cần phải trả phí tăng ca.” Anh cúi đầu nở nụ cười, “Giang tổng, đây là quy định trong ‘Luật lao động’, em hẳn là biết rõ rồi chứ?”
Giang Lăng không nói lời nào, cô lẩm bẩm hai tiếng coi như chấp nhận.
Ngôn Úc dừng một lát lại hỏi: “Tại sao em không đồng ý với điều kiện của Chu tổng?”
Giang Lăng nhấc mắt: “Chu tổng nói với anh ư?”
“Ừm.” Ngôn Úc thuận miệng đáp lại.
Giang Lăng tựa trong lòng anh, lười biếng nói: “Chẳng phải Chu tổng không được sao?”
“…Em nghe ai nói.”
“Không phải trợ lý Lưu à?” Giang Lăng nở nụ cười, liếc anh một cái mang ý sâu xa nói, “Chu tổng yếu ớt nhiều bệnh, còn được sao?”
Lời này mang ý nghĩa sâu xa.
“Chu tổng, không được?” Ngôn Úc lặp lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Em chưa từng thử, sao biết anh ta không được?”
Giang Lăng nhìn anh, cười nói: “Vì sao tôi muốn thử? Có anh Ngôn không phải đủ rồi sao?”
“…”
Ngôn Úc im lặng.
Nhưng lời này rõ ràng là lấy lòng anh.
Ngôn Úc nở nụ cười không rõ ý tứ rồi hôn cô. Cô tựa như thuốc độc bọc trong lớp áo khoác kẹo, dụ dỗ người ta sa đọa, dính vào rồi thì không bỏ được, ngọt ngào lại chết người.
……
Đến cuối cùng, Giang Lăng quả thật được cho ăn no, nhưng sức lực toàn thân cũng bị cạn kiệt.
***
Ngủ thẳng một giấc tới sáng, khi tỉnh dậy vào hôm sau thì đã mười giờ sáng.
Lúc Giang Lăng tiến vào hội trường thì hoạt động đầu tiên của hội nghị đã kết thúc. Cô không tránh khỏi gặp mặt Giang Thiệu Quân, nhưng thái độ của ông ta đã khác với hôm qua.
Giang Thiệu Quân đi tới cười hiền từ: “Giang Lăng à, con và cô Chu là bạn thân, sao không cho ba biết chứ? Con nói sớm chút với ba, ba sẽ không hiểu lầm con.”
Giang Lăng cụp mắt: “Con xin lỗi ba, con sợ ba giận thôi.”
“Làm sao ba lại giận chứ?” Giọng điệu Giang Thiệu Quân dịu nhẹ, “Ba cũng không phải là người không nói lý, nếu con sớm nói với ba ngày đó con có hẹn với cô Chu thì cũng không xảy ra hiểu lầm như vậy.”
Trông như cha hiền con thảo.
Lúc này Đồng Giai Dao đi tới, thấp giọng nhắc nhở: “Giang tổng, Phó tổng của Quân Trạch tới rồi.”
“Chờ hội nghị kết thúc, con trở về tập đoàn đi làm đi. Bằng không để người khác thấy được thì sẽ chê cười, không tốt lắm đâu, cứ vậy đi.” Giang Thiệu Quân vội vàng bỏ lại câu này rồi đi theo Đồng Giai Dao rời khỏi.
Giang Lăng cũng nhìn về phía lối vào, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da tiến vào. Âu phục phẳng phiu cắt may vừa người, tôn lên thân hình cao lớn của anh ta. Ánh sáng chiếu xuống phác họa tỉ mỉ đường nét khuôn mặt của anh ta, mang tới cảm giác lạnh lùng sắc bén, trong lúc ánh sáng lưu chuyển lại mạ thêm mấy phần ôn hòa. Nhã nhặn lịch sự và lạnh lùng ngạo mạn, hai loại khí chất đối lập này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người anh ta.
Đó chính là CEO mới nhậm chức của tập đoàn Quân Trạch, Phó Dĩ Hành.
Nhưng Phó Dĩ Hành chỉ xuất hiện tại hội trường một lát rồi nhanh chóng rời khỏi. Anh ta cũng không tham gia hoạt động kế tiếp, mà để trợ lý của mình Từ Minh Ngạn thay thế tham dự.
Có người đi tới hỏi dò đều bị Từ Minh Ngạn âm thầm cản lại: “Phó tổng còn có việc khác, cho nên tôi thay mặt tham gia phần tiếp theo. Về phần muốn gặp mặt Phó tổng, có thể lấy hẹn trước. Còn chuyện khác thì tôi không rõ.”
“Đó là Phó Dĩ Hành.” Ngôn Úc đi tới bên cạnh cô, lạnh nhạt nói.
Khóe mắt Giang Lăng liếc nhìn anh, nói tiếp: “Xem ra đó là một người không dễ đối phó.”
“Em không thử tiếp xúc thì làm sao biết được?” Ngôn Úc đút tay vào túi, thong dong nói.
“Thôi đi, chuyện này không quan trọng.” Giang Lăng thu lại tầm mắt, có chút mất hứng thú nói.
Ngôn Úc cười khẩy.
Giang Lăng nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Anh Ngôn, có vấn đề gì sao?”
“Không có gì.” Ngôn Úc cười nhẹ, ánh mắt sâu xa, “Em nói thôi thì thôi đi.”
***
Sau khi kết thúc hội nghị thượng đỉnh trong ba ngày, Giang Thiệu Quân quả nhiên sai người tìm tới cửa.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Vận Ninh, công ty LX và tập đoàn Giang thị đạt được quan hệ đối tác cổ phần. Thông qua hình thức đối tác cổ phần, công ty LX chiếm được 1% cổ phần của tập đoàn Giang thị.
“Một tháng sau chính là đại hội cổ đông của tập đoàn Giang thị.” Ngôn Úc nói, “Tuy rằng đã thành công che mắt Giang Thiệu Quân, nhưng chỉ giành được 1% cổ phần trên tay ông ta, với chút đó cổ phần, quyền biểu quyết tại đại hội cổ đông bé nhỏ không đáng kể, không có bao nhiêu tác dụng.”
Giang Lăng nói: “Tôi đương nhiên biết, quan trọng nhất vẫn là 16.5% quyền biểu quyết nằm trong tay Chu tổng.” Cô quay đầu nhìn Ngôn Úc, “Anh Ngôn, anh có cách nào giúp tôi được không?”
“Nếu tôi nói vốn đã có cách, nhưng mà ——” Anh chợt khựng lại.
Giang Lăng nhướng mày, tiếp lời anh: “Nhưng mà cái gì?”
Ánh mắt Ngôn Úc liếc sang cô: “Tại hội nghị thượng đỉnh, chẳng phải em chọc giận Chu tổng rồi à.”
“Thế ư?” Giang Lăng tỏ vẻ nghi hoặc, “Hôm nay Chu tổng giận à?”
Ngôn Úc thản nhiên nói: “Cho nên rất có khả năng anh ta không hẳn sẽ bằng lòng tham dự đại hội cổ đông của tập đoàn Giang thị.”
Giang Lăng đón nhận tầm mắt của anh, hỏi lại: “Vậy anh Ngôn cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Cô tạm dừng, “Đi tìm Chu tổng cầu xin? Hay là đồng ý với yêu cầu của ngài ấy?”
Ngôn Úc nhìn cô thật sâu: “Em muốn đồng ý với yêu cầu của anh ta ư?”
“Đương nhiên,” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, đưa ra đáp án chắc chắn, “Không.”