Ngôn Úc liếc nhìn cô ấy, khuôn mặt không biểu cảm nói: “Mới sáng ra cô la ó gì đó?”
Chu Vận Ninh dựa lưng vào vách tường, động tác khoa trương, cô ấy để hai tay ra sau nắm chặt, vẻ mặt khủng hoảng nói: “Những lời này nên là tôi hỏi anh chứ? Sáng sớm ở trần xuất hiện trước mặt người khác, nơi này cũng không phải nhà anh, ở nhà người ta lại không mặc quần áo, anh có lễ phép không hả?”
Ngôn Úc nói: “Tôi nhớ hình như đây cũng không phải nhà cô thì phải?”
“Anh có tư cách nói tôi sao? Khoan đã…” Chu Vận Ninh quay sang bên cạnh, vô tình đối diện cặp mắt đượm ý cười của Giang Lăng, cô ấy đột nhiên nhận ra, lập tức suy nghĩ kỹ càng.
Cô ấy lập tức nhìn sang Ngôn Úc, hoảng sợ mở to hai mắt: “Ngày hôm qua…là anh?”
“Cô đang nói cái gì?” Giọng điệu Ngôn Úc lạnh nhạt.
“Không, không có gì.” Chu Vận Ninh quyết đoán nói sang chuyện khác, lại nhớ ra gì đó, “Vậy bánh ngọt trong tủ lạnh…”
Giang Lăng nở nụ cười, chủ động giải thích: “Bánh ngọt đó là anh Ngôn mang tới ngày hôm qua.
Xin lỗi Vận Ninh, hôm qua trễ quá, em đã ngủ rồi nên chị không gọi em dậy.”
Chu Vận Ninh sửng sốt, mau chóng lắc đầu: “Không, không có gì.
Đúng rồi, thời, thời gian cũng không còn sớm, em đã ăn sáng rồi, em đi thay đồ đến công ty trước.”
Chu Vận Ninh nói năng lộn xộn, nhanh chóng trở về phòng mình khóa cửa lại.
Mấy phút sau cô ấy thay đồ xong, lại vội vàng ra khỏi phòng.
Giang Lăng gọi cô ấy lại: “Vận Ninh?”
“Hả?” Chu Vận Ninh quay đầu lại, vẻ mặt mê man, “Lăng Lăng, còn gì nữa à?”
“Em chưa lấy di động kìa.” Giang Lăng nhắc nhở cô ấy.
“À à, phải.”
Ánh mắt Chu Vận Ninh dừng trên chiếc bàn, cô ấy đi vòng trở về cầm lấy di động trên bàn rồi nhanh chóng ra cửa.
Trên bàn ăn trong phòng khách còn đặt nửa chiếc bánh ngọt còn thừa lại.
Ngôn Úc lướt mắt nhìn, lập tức đi qua: “Em đừng ăn bánh ngọt, hôm qua tôi thấy trong tủ lạnh còn đồ ăn, tôi làm bữa sáng cho em.”
“Được.” Giang Lăng ngồi xuống trước bàn, lấy tay chống cằm chờ đợi.
Cô ngắm nghía bóng lưng anh đang làm bữa sáng, đột nhiên hỏi: “Anh Ngôn, hình như tôi quên hỏi anh, giữa anh và Vận Ninh…là quan hệ gì?”
Động tác Ngôn Úc khựng lại, giọng điệu bình thường: “Tại sao em bỗng nhiên hỏi điều này?”
Giang Lăng nói: “Lần trước đồng nghiệp trong công ty nói với tôi, quan hệ giữa anh và Vận Ninh hình như có chút không bình thường.”
“Em đừng hiểu lầm, tôi và cô ta không có quan hệ gì, chỉ là quen biết từ nhỏ.” Anh lại bổ sung, “Giống như quan hệ thân thích thôi.”
“Thân thích?” Giang Lăng nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Ngôn Úc đáp lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Cái loại họ hàng bà con xa không thân.”
Giang Lăng dường như hơi đăm chiêu: “Anh và Vận Ninh có quan hệ họ hàng xa, nói vậy anh và Chu tổng cũng là họ hàng xa sao?”
“…Coi là vậy.” Giọng điệu Ngôn Úc hờ hững, âm thanh nghe ra không giống thường ngày.
Giang Lăng dõi theo bờ lưng rõ ràng cứng ngắc của anh, cô có chút vui sướng cong khóe mắt: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
Cô quả thật không truy hỏi nữa.
Trong phòng ăn im lặng một lúc.
Ngôn Úc làm hai phần sandwich kẹp trứng và giăm bông đơn giản, còn có hai cốc trà sữa tự pha.
Ăn sáng xong, Giang Lăng phải quay về tập đoàn Giang thị.
Hôm qua Ngôn Úc đến không báo trước, quần áo anh bị mưa làm ướt cần phải chờ người đưa quần áo mới sang.
Tại lối vào, Giang Lăng vừa thay giày vừa dặn dò: “Vậy khi anh đi nhớ đóng cửa giúp tôi.”
“Được.”
Vừa ra cửa, cô sực nhớ ra gì đó bèn quay đầu mỉm cười với Ngôn Úc: “Còn nửa tháng nữa sẽ đến ngày diễn ra đại hội cổ đông của tập đoàn Giang thị, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm.” Cô khựng lại, giọng điệu mang theo chút ý sâu xa, “Tôi chờ tin tốt của anh.”
“…Ừm.”
Cánh cửa đóng lại, căn hộ yên tĩnh trở lại.
Ngôn Úc lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa chính, một lúc sau anh mới trở về phòng.
Anh cầm lên di động gọi một dãy số, trên màn hình biểu thị rõ ràng tên của trợ lý Lưu.
“Đưa một bộ quần áo sang Tinh Sa Loan.”
Cúp máy, bàn tay cầm di động của Ngôn Úc buông xuống.
Anh đi tới trước tủ đầu giường nhìn con ếch đồ chơi xấu xí nằm trên đó, màu mắt dần u ám.
***
Hôm nay đã định là một ngày không yên ổn.
Sáng sớm Giang Lăng lại bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc.
Giang Thiệu Quân đứng sau bàn làm việc, giọng điệu nghiêm túc: “Giang Lăng, ngày hôm qua chị lại ở cùng người đàn ông kia phải không?”
Chỉ qua một đêm, quả nhiên có người báo tin cho ông ta.
Giang Lăng tỏ vẻ khó hiểu: “Ba, ba đang nói cái gì?”
“Sao chị không nghe lời tôi?” Giang Thiệu Quân nổi giận nói, không biết nghĩ tới cái gì, ông ta hơi dịu giọng, “Ba cũng không phải không cho con yêu đương, ba chỉ hy vọng con biết được qua lại với hạng người có thân phận thấp kém thế này chẳng có lợi gì cho con.
Con gái của dì hai con, chị họ của con đó, con còn nhớ không?”
Giang Lăng im lặng không lên tiếng.
Giang Thiệu Quân tự nói tiếp: “Lúc trước nó bất chấp sự phản đối của người nhà, nằng nặc kết hôn với nhân viên bảo vệ trong công ty.
Kết quả cưới nhau chưa được ba tháng, thằng chồng bảo vệ của nó ngoại tình, còn cùng kẻ thứ ba bày âm mưu tạo dựng một vụ tai nạn để khiến nó mất mạng, sau đó thừa kế tài sản của nó.
May mà phát hiện đúng lúc, nhưng nó vẫn bị kẻ thứ ba làm hại bị sinh non, bây giờ tinh thần của nó không được bình thường cho lắm.” Ông ta tạm dừng, lại nói sâu xa, “Gia đình như chúng ta phải coi trọng môn đăng hộ đối.
Con bây giờ chỉ chơi vui thôi, lọt vào lỗ tai người khác thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào về con, huống chi trước đó dư luận xôn xao đến vậy, điều này cũng mang ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con.”
Giang Lăng hơi giật khóe môi, trên mặt lộ ra biểu cảm áy náy: “Ba, con…”
Giang Thiệu Quân thở dài: “Tự con nghĩ kỹ đi, ba cũng không phải ép con.
Mọi việc ba làm đều vì tốt cho con.” Ông ta ngồi trở lại ghế làm việc, phất tay với cô, “Được rồi, con về làm việc trước đi.”
Giang Lăng gật đầu xoay người ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng, vẻ áy náy trên khuôn mặt cô trở thành hư không.
Cô hơi nghiêng đầu ra sau, khóe mắt liếc nhìn cửa văn phòng.
Còn mười ngày nữa là đại hội cổ đông của tập đoàn Giang thị, Giang Lăng đã viết xong đề án nộp cho hội đồng