Trong thời tiết rét lạnh này, ngồi trong nhà ăn đồ ăn nóng hổi, mọi thứ đều hoàn hảo.
Giang Lăng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hô lên: “Vận Ninh.”
Chu Vận Ninh ngẩng đầu, khó hiểu đáp lại: “Hửm?”
“Hôm nay bên ngoài lạnh vậy, anh shipper còn bất chấp giá lạnh giúp chúng ta xếp hàng mua cơm, lại từ nơi xa xôi chạy tới đây cũng không dễ dàng gì.” Giang Lăng nói, “Em gửi tặng thêm phí vất vả cho anh ta đi.”
“Cho anh ta…” Chu Vận Ninh phản ứng ngay, đáp lại, “À à, được.”
Cô ấy buông đũa, lấy di động rồi hỏi: “Lăng Lăng, chị nói xem cho thêm bao nhiêu mới được?”
Giang Lăng thuận miệng nói: “4.19 tệ đi.”
Chu Vận Ninh không nghĩ nhiều, bấm mở khung đối thoại riêng với Chu Dư Ngôn, cô ấy nhập số vào rồi gửi lì xì cho anh.
Ninh Ninh bất khuất: [Lì xì 4.19 tệ]
Đại ma đầu: [?]
Ninh Ninh bất khuất: [Lăng Lăng bảo em gửi tiền thưởng cho anh.]
Ninh Ninh bất khuất: [Chị ấy nói anh bất chấp giá lạnh từ xa chạy qua đây đưa cơm không dễ dàng gì, tặng thêm cho anh phí vất vả.]
Ninh Ninh bất khuất: [mặt doge.jpg]
***
Trên xe, Chu Dư Ngôn nắm chặt di động, nhìn thấy tiền lì xì nhảy ra anh im lặng không nói gì.
Ba chữ “phí vất vả” cộng thêm con số trên đó hình như đang âm thầm châm chọc anh.
À.
Hồi lâu sau anh phát ra một tiếng cười giễu.
“Chu tổng?” Trợ lý Lưu ở bên cạnh tựa như đang đứng trên tấm băng mỏng, ngay cả hô hấp cũng dè dặt, “Bây giờ anh có muốn về căn hộ không?”
Chu Dư Ngôn thu hồi suy nghĩ, bấm mở một hình đại diện rồi gửi qua một câu.
“Không.” Anh lạnh giọng nói, “Quay về tập đoàn Chu thị.”
Trợ lý Lưu nghi hoặc: “Quay về tập đoàn Chu thị? Nhưng hôm nay không phải…”
“Có một số việc cần xử lý.” Chu Dư Ngôn nhắm mắt lại, anh day mi tâm nói, “Phí tăng ca hai hôm nay sẽ tính gấp ba cho cậu.”
“…Cảm ơn Chu tổng.” Trợ lý Lưu lập tức biết điều sửa miệng.
***
Chàng trợ lý: [Cô Giang, ngày mai xin đến nơi hẹn đúng giờ.]
Giang Lăng nhìn thấy tin nhắn mới nhận được, cô hơi nhíu mày.
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu chàng trợ lý gửi tin nhắn qua.
Giang Lăng thong thả trả lời: [Anh Ngôn, anh vẫn ở tập đoàn Chu thị sao? Tôi còn tưởng anh đã từ chức đi làm shipper, hóa ra không phải à?]
Cô khóa màn hình, đặt di động sang một bên rồi nhìn Chu Vận Ninh ở bên cạnh.
Chu Vận Ninh gửi xong lì xì cho Chu Dư Ngôn thì mặc kệ đối phương có phản ứng gì, cô ấy tiện tay ném di động qua một bên.
Cô ấy đang bỏ hành ra khỏi hộp cơm.
Dường như có phát giác, cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Lăng: “Lăng Lăng, ngày mai chị rảnh không? Em biết ở đường XX mới khai trương một cửa hàng hiệu, chúng ta cùng đi nhé.”
Giang Lăng nói: “Ngày mai có lẽ không được, chị hẹn người ta bàn công việc.”
Chu Vận Ninh ơ một tiếng: “Ngày mai chẳng phải chủ nhật à? Công ty nào lại hẹn bàn chuyện hợp tác vào ngày chủ nhật chứ? Vụ hợp tác này rất quan trọng sao?”
Giang Lăng gật đầu: “Rất quan trọng.”
“Thế à, vậy em tự đi.” Chu Vận Ninh nói xong lại lẩm bẩm, “Nhưng mà cái công ty ngớ ngẩn nào lại hẹn vào ngày chủ nhật? Nghe ra chẳng đáng tin cậy.”
Giang Lăng cười không nói.
***
Thoáng cái đã đến ngày hẹn với Chu Dư Ngôn.
Hôm nay là chủ nhật, Giang Lăng ngủ thẳng một giấc rồi tự nhiên tỉnh lại.
Khi rời giường thì đã chín giờ hơn, cô thong thả đứng lên trang điểm ăn mặc thỏa đáng rồi mới ra ngoài.
Tới tập đoàn Chu thị thì đã qua mười giờ rưỡi.
Hôm nay chủ nhật, nhân viên đến công ty làm thêm giờ cũng không nhiều.
Đại sảnh lầu một của tập đoàn trống rỗng, chỉ có bảo vệ ở đại sảnh và nhân viên lễ tân vẫn cần cù làm việc của mình.
Giang Lăng quen đường đi tới quầy lễ tân, nói rõ mục đích đến: “Tôi tới tìm Chu tổng.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười: “Cô Giang, trợ lý Lưu đã căn dặn, nếu cô tới thì trực tiếp đi lên là được.”
“Được, cảm ơn.” Giang Lăng xoay người rời khỏi.
“Cô Giang đã lâu không tới, tôi còn tưởng cô ấy bỏ cuộc rồi.”
“Trợ lý Ngôn không ngăn cản à?”
“Cũng may cô ấy chưa bỏ cuộc.”
“Hu hu hu, cô Giang và Chu tổng rốt cuộc thuận lợi gặp mặt rồi, thật là một mối tình cảm động lòng người!”
Giang Lăng nghe tiếng thì thầm thảo luận ở phía sau, cô nở nụ cười tiến vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Chủ nhật không ai đi làm, khu vực trợ lý ngoài văn phòng tổng giám đốc im ắng, chỉ có đèn bật lên, phối hợp với bầu không khí tĩnh lặng, ngọn đèn trắng sáng đượm vẻ lạnh tanh cho nơi này.
Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra một khe hở, Giang Lăng đi qua nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa đẩy ra một cách dễ dàng, cô tiến vào trong.
Có một người ngồi trên ghế sau bàn làm việc đang đưa lưng về phía cô, xuyên qua tấm kính nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Nghe được tiếng bước chân, đối phương chầm chậm xoay người lại.
Chu Dư Ngôn mang khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô.
Lúc này Giang Lăng mới thấy rõ hóa ra anh ngồi trên xe lăn.
Anh không nói lời nào, vẻ mặt lạnh như băng, ánh đèn rọi trên người anh, đáy mắt anh tựa như phản chiếu muôn vàn ánh sao.
Nhưng mà cảm xúc hờ hững ở đáy mắt nhanh chóng nhấn chìm biển sao trong bóng đêm, ngay cả bầu không khí xung quanh anh bị hơi thở lạnh lùng trên người cuốn lấy trở nên đóng băng.
Giang Lăng nhìn thẳng anh, sắc mặt tự nhiên: “Chu tổng, hiện tại ngài rốt cuộc bằng lòng bàn chuyện giao dịch với tôi một cách quang minh chính đại rồi ư?”
“Em đến muộn.” Chu Dư Ngôn lạnh giọng nói, “Cách thời gian hẹn đã một tiếng hai mươi sáu phút bảy giây.”
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe cho nên kéo dài thời gian.” Giang Lăng mỉm cười.
Chu Dư Ngôn thốt ra tiếng châm biếm: “Kẹt xe? Sáng chủ nhật lại kẹt xe?”
“Mới có hơn một tiếng mà Chu tổng đã giận rồi à?” Giang Lăng bình tĩnh đi qua, cô cởi áo khoác