Giang Tầm đỏ mặt nghiêm nghị, cô ấy tỏ vẻ tức giận đấm anh ta một quyền: “Phó Dĩ Hành, anh có thể nghiêm túc chút không? Em không nói đùa với anh.”
“Được, nghiêm túc một chút.” Phó Dĩ Hành nắm tay cô ấy, thu lại ý cười, “Ban đầu em đã đồng ý với anh, sau khi về nước sẽ tới nhà anh ở.”
Giang Tầm nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng phải là vì không ngờ chị em đột nhiên tới đón sao?” Làm như nghĩ tới gì đó, cô ấy còn nói, “Còn nữa, mấy ngày nay chị sẽ đến tìm em bất cứ lúc nào, đến nhà anh cũng không tiện, em nên ở khách sạn thì hơn.”
“Nếu không đến nhà anh, vậy anh ở lại khách sạn với em, không phải rất bình thường à.” Phó Dĩ Hành nhướng mày.
Lời này quả thật rất có đạo lý, cô ấy nhất thời không thể phản bác.
Nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Không đợi cô ấy phản ứng lại, Phó Dĩ Hành đã vươn tay ôm lấy cô ấy.
“Anh làm gì?” Giang Tầm hoàn hồn, vươn tay đẩy anh ta ra.
Phó Dĩ Hành nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt chuyên chú lại sâu thẳm, âm thanh hơi thấp: “Chúng ta mấy tháng không gặp, em không nhớ anh sao?”
Giang Tầm nép trong lòng anh ta, lắng nghe âm thanh nhỏ nhẹ khàn khàn của anh ta, cô ấy bất giác gật đầu.
Phó Dĩ Hành cong khóe miệng thật sâu.
Giang Tầm chợt nhớ ra một việc, nhìn sang áo vest ở bên cạnh: “Hôm nay anh ở lại đây, nhưng chỗ này không có quần áo cho anh thay.”
“Buổi tối bảo trợ lý Từ mang sang đây.” Phó Dĩ Hành không nghĩ ngợi nói ngay.
Giang Tầm có chút không vui chỉ trích: “Buổi tối tan tầm rồi, anh không biết ngượng bảo nhân viên của mình tăng ca hả?”
Phó Dĩ Hành chỉ mỉm cười không nói gì, anh ta tì cằm lên vai cô ấy, im lặng ôm cô ấy.
Giang Tầm nhận ra điểm khác lạ bèn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mỏi mệt ở đáy mắt anh ta, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Anh sao thế? Dạo này nghỉ ngơi không tốt à?”
“Mới vừa tiếp nhận tập đoàn phải xử lý rất nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi ít cũng là bình thường.” Giọng Phó Dĩ Hành hơi khàn, giống như bị giấy nhám chà qua.
“Vậy anh còn uống rượu?” Giang Tầm theo bản năng nói.
Vừa dứt lời cô ấy đột nhiên nhớ tới việc chính, “Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, anh đi đâu hả? Sao mới đi có một tí anh đã uống rượu rồi.”
“Anh mới gặp một người quản lý của bên đối tác ở khách sạn, thịnh tình khó từ chối, đành phải cùng anh ta uống mấy ly.” Âm thanh khàn khàn của Phó Dĩ Hành lộ ra vẻ mệt mỏi.
Giang Tầm vươn tay xoa nhẹ tóc của anh ta, nói: “Hồi ở trường anh luôn bảo em đừng thức khuya chú ý sức khỏe, kết quả anh về nước rồi, ngược lại không chú ý sức khỏe.”
Phó Dĩ Hành vùi đầu vào cần cổ cô ấy, khẽ cọ cọ, cười nhẹ: “Em quan tâm anh như vậy, anh rất vui.
Nhưng mà cái này không giống.”
“Không giống chỗ nào?” Giang Tầm khó hiểu.
Đúng lúc này di động của cô ấy vang lên.
Lúc này Giang Tầm mới nhớ ra Giang Lăng nói gọi điện cho cô ấy, thế là cô ấy mau chóng thoát khỏi vòng tay Phó Dĩ Hành, cầm lên di động.
Nhìn thấy biểu thị cuộc gọi, quả nhiên là điện thoại của chị.
Cô ấy mau chóng bắt máy.
Giang Lăng hỏi: “Tầm Tầm, đến phòng chưa?”
“Chị, em…” Cô ấy vừa cất tiếng, Phó Dĩ Hành đột nhiên ôm lấy cô ấy từ phía sau, nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống sau gáy cô ấy khiến cô ấy giật mình một cái, “Tới rồi.”
Cô ấy hít sâu tiếp lời của câu trước, rồi quay đầu trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành.
Nhưng kẻ đầu sỏ nào đó có mắt không tròng, trực tiếp cúi đầu hôn cô ấy.
“Ưm ——”
Âm thanh ngờ vực của Giang Lăng truyền đến: “Tầm Tầm?”
Nhịp tim Giang Tầm đập như đánh trống, cô ấy mau chóng đẩy anh ta ra, nói: “Không, không có gì, em đang tìm quần áo để đi tắm, tắm xong sẽ ngủ.”
Giang Lăng nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm chút.”
“Vâng ạ.”
Mới cúp máy, di động đã bị Phó Dĩ Hành ném sang một bên.
Giang Tầm kháng nghị: “Này, Phó Dĩ Hành, anh đừng có quá đáng, ban nãy thiếu chút nữa để chị ——”
“Thiếu chút nữa cái gì? Như vậy sao?”
Nụ hôn lại hạ xuống.
“Ô, Phó Dĩ Hành, em nói rồi nếu anh còn bắt nạt em, bạn gái anh sẽ không…”
Tiếng nức nở của Giang Tầm hoàn toàn biến mất khi môi lưỡi hai người kết hợp.
***
Giang Lăng cúp mắt, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán bar trước mặt.
Cô thu lại ánh mắt rồi tiến vào.
Đi vào trong tìm được nhân viên phục vụ, Giang Lăng nói mục đích đến: “Chào anh, tôi đến tìm người.
Ban nãy có người bên các anh gọi điện cho tôi, nói bạn tôi ở đây uống say.”
“Đúng vậy, xin cô đi theo tôi.”
Nhân viên dẫn Giang Lăng tới trước quầy bar.
Chu Dư Ngôn đang nằm sấp trên quầy bar, nhắm mắt lại mặt mày nhăn nhíu.
Giang Lăng đi qua lắc người anh: “Chu Dư Ngôn?”
Chu Dư Ngôn từ từ mở mắt ra, khi thấy rõ cô anh hơi nhíu mày, không tỉnh táo lắm nói: “Tại sao là em tới đây? Không phải anh gọi trợ lý Lưu qua đây à?”
“…”
Tuy rằng anh còn giữ dáng vẻ bình thản trầm tĩnh, nhưng ngay cả người cũng gọi nhầm, xem ra quả thật say không nhẹ.
“Không phải anh bảo nhân viên phục vụ gọi điện thoại kêu em tới đón anh à?” Giang Lăng hơi nhíu mày, “Đi thôi, em đưa anh về trước.”
“Ừm.” Chu Dư Ngôn đứng dậy, tuy rằng trong mắt có men say nhưng coi như tỉnh táo.
Giang Lăng đi bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói có việc cần xử lý à, sao lại ở quán bar, còn uống nhiều vậy?”
“Là có khách muốn gặp mặt, đối phương nghe nói anh ở đây nên đổi địa điểm gặp mặt.” Chu Dư Ngôn chỉnh lại cà vạt, lơ đãng nói, “Chỉ uống vài ly, không nhiều.”
Giang Lăng nói: “Nhưng hôm qua anh còn phát sốt, bệnh còn chưa khỏi hẳn, sao không để ý tới sức khỏe của bản thân.”
Chu Dư Ngôn dừng bước cúi đầu nhìn cô, anh đột nhiên trầm giọng cất tiếng cười: “Giang Lăng, em đang quan tâm đến anh ư?”
Giang Lăng: “…”
Trong hoàn cảnh ánh đèn lờ mờ, đôi mắt anh dường như đặc biệt sâu sắc.
Ánh mắt bị nhuộm men say tựa như bịt một lớp lụa mỏng, không rõ ràng nhưng lại đặc biệt quyến rũ người ta.
Chu Dư Ngôn như thế này, cô thiếu chút nữa là…không thể khống chế rồi.
Cô nhớ tới chú chó Pomeranian mà mình và em gái cùng nuôi hồi nhỏ, lúc nó quẩy đuôi tỏ vẻ đáng yêu đòi ôm cũng mang dáng vẻ này.
Sau đó chú chó Pomeranian qua đời, cô rất đau lòng, cùng Giang Tầm tổ chức “lễ tang” cho nó, còn khóc to một trận.
Giang Lăng hít sâu, nhìn sang một bên che giấu nói: “Chúng ta trở về rồi nói.”
Chu Dư Ngôn không nói gì đi theo cô rời khỏi quán bar.
Ra tới bên