“Tôi nghĩ rằng anh sẽ không nói.” Ánh mắt Giang Lăng điềm tĩnh, “Nhưng tôi hy vọng anh sẽ nói.”
Ánh mắt Ngôn Úc càng sâu hơn: “Tại sao?”
Giang Lăng thẳng thắn: “Nếu anh Ngôn bị Chu tổng giận lây đuổi việc, có lẽ tôi có thể nhặt được của rơi, có được một trợ lý xuất sắc như anh Ngôn.”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm, nhoẻn ra nụ cười khẽ khàng không rõ ý tứ: “Vậy khiến cô Giang thất vọng rồi.” Anh dừng một chút, lại hỏi, “Mục đích của cô Giang không phải Chu tổng ư? Cứ vậy bỏ cuộc?”
Giang Lăng nở nụ cười: “Nhưng tới giờ tôi vẫn chưa gặp được Chu tổng.
Cho nên dù không gặp được Chu tổng, có được trợ thủ đắc lực như anh Ngôn thì cũng chẳng thiệt thòi, không phải sao?” Ánh mắt cô thản nhiên lại sáng trong.
À.
Ngôn Úc cười lạnh: “Cô Giang cũng thật biết tính toán kỹ lưỡng.”
“Anh Ngôn xác định muốn tiếp tục ở đây tán gẫu chứ?” Giang Lăng dịu dàng nhắc nhở.
Ngôn Úc liếc mắt nhìn quanh, người từ các tầng lầu đi xuống ngày càng nhiều, xung quanh người đến người đi.
Lúc này hai người kéo tay nhau đang đứng giữa đại sảnh, cử chỉ thân mật, giống như một đôi người yêu đằm thắm.
Bọn họ nhất thời trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.
Thấy anh hoàn hồn, Giang Lăng làm như không có việc gì buông tay kéo ra khoảng cách với anh.
Ngôn Úc liếc nhìn cô, sau đó chẳng nói gì nhấc chân bước ra ngoài.
***
Cho đến khi lên xe, hai người không nói thêm câu nào nữa.
Giang Lăng đeo dây an toàn xong mới tiếp tục đề tài ban nãy: “Những lời tôi nói trong văn phòng không phải nói đùa.” Cô nhìn thẳng về phía trước, “Anh Ngôn có thể suy nghĩ về đề nghị của tôi, nếu anh có ý định đổi công việc thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Một tay Ngôn Úc đặt lên tay lái, anh hờ hững nói: “Không phải cô Giang đã có người đại diện rồi à, tại sao còn cần trợ lý? Chẳng lẽ tham gia thi đấu và diễn tấu còn phải cần trợ lý giúp sao?”
Giang Lăng đáp: “Không, không phải vì thi đấu và diễn tấu.”
Ngôn Úc hỏi: “Vậy là vì sao?”
Giang Lăng bình tĩnh: “Tôi định sau khi kết thúc cuộc thi lần này sẽ rời khỏi giới âm nhạc.”
Động tác của Ngôn Úc hơi khựng lại: “Tại sao? Chẳng phải cô rất thích đàn vĩ cầm à?”
Lúc này anh hiếm khi không gọi cô là “cô Giang”, Giang Lăng rất bất ngờ.
“Anh Ngôn cũng từng xem phỏng vấn của tôi rồi ư? Vậy thật là vinh hạnh.”
“Tại sao?” Ngôn Úc hỏi tới cùng.
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Lăng nhạt dần, cô cụp mắt nói: “Bởi vì một vài nguyên nhân mà phải từ bỏ.”
Sau sự trầm lặng ngắn ngủi, Ngôn Úc nói: “Tôi biết rồi.” Dừng một chút, anh còn nói, “Xin lỗi là tôi mạo muội.”
Chiếc xe khởi động chạy ra bãi đỗ xe, từ từ tiến vào dòng xe cộ.
Vào lúc chập tối, hoàng hôn bốn phía, ánh nắng chiều từ chân trời rọi xướng, màu vàng ấm áp lan ra đám mây dịu nhẹ lưu luyến.
Đang vào giờ cao điểm tan tầm, dòng xe cộ như đan lại với nhau.
Khi chạy qua một giao lộ thì di động của Ngôn Úc vang lên.
Anh kết nối với tai nghe Bluetooth, cuộc gọi tự động được trả lời.
Không biết đối phương nói gì, Ngôn Úc hơi nhíu mày: “Tôi biết rồi, giờ tôi về ngay.”
Giang Lăng thu lại biểu cảm của anh, trong lòng có mấy phần suy đoán.
Chờ cuộc gọi chấm dứt, cô nói: “Anh Ngôn bận chuyện công việc à? Nếu anh thật sự bận rộn thì cứ thả tôi ở ven đường, chúng ta hẹn lại lần sau.”
Ngôn Úc xoa mi cốt: “Không phải, chỉ là gửi đi một phần tài liệu cho bên đối tác.” Anh lại hỏi, “Cô Giang có để ý tôi về nơi ở trước không?”
Giang Lăng mỉm cười: “Đương nhiên không ngại.”
***
Khi xe tiến vào tầng hầm bãi đỗ xe, sắc trời bên ngoài bỗng nhiên trở nên u ám.
Chờ ra khỏi thang máy, mây đen dày đặc bên ngoài, sau mấy tiếng sấm thì bầu trời đột nhiên đổ xuống cơn mưa to.
Cửa sổ kính kêu răng rắc, có thứ gì đó liên tục va vào.
Nhìn kỹ, thế mà là mưa đá.
Thời tiết khắc nghiệt ùn ùn kéo tới.
Giang Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ tình hình thế này, chúng ta ra ngoài không được rồi.”
Ngôn Úc đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Vào nhà trước đi.”
Nơi ở của Ngôn Úc cách tập đoàn Chu thị không xa.
Khu nhà kiểu một tầng một hộ.
Ra thang máy là tiến vào vườn hoa.
Tương tự với văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị, trang hoàng trong căn hộ tổng thể là tông màu xám, phong cách súc tích.
Hoàn cảnh của căn hộ cũng rất phù hợp với thân phận trợ lý tổng giám đốc của Ngôn Úc.
Trận mưa đá này nhất thời không ngừng ngay được.
Đã gần bảy giờ tối, lúc này gọi đồ ăn bên ngoài cũng không thích hợp.
Giang Lăng thu hồi ánh mắt đánh giá, cô hỏi Ngôn Úc: “Chỗ anh Ngôn có nguyên liệu nấu nướng không?”
Ngôn Úc quay đầu lại: “Thế nào?”
Giang Lăng cười cười: “Tôi chợt cảm thấy nếu mời ăn cơm, tự tay nấu hình như có thành ý hơn.” Cô lại hỏi, “Tôi có thể mượn phòng bếp của anh không?”
Ngôn Úc im lặng một lúc rồi nói: “Cứ tự nhiên.”
Giang Lăng gật đầu với anh, sau đó đi tới phòng bếp kiểu mở rộng.
Đồ ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, nhưng tạm đủ dùng.
Giang Lăng vừa lấy ra nguyên liệu cần làm từ trong tủ lạnh thì trông thấy Ngôn Úc xắn lên tay áo đi tới, anh lấy cái thớt đặt giữa bàn bếp.
Giang Lăng nhìn về phía anh, hơi kinh ngạc: “Anh Ngôn?”
Ngôn Úc nói: “Để tôi giúp.”
Giang Lăng khựng lại: “Không phải nói tôi mời ăn cơm sao?”
Ngôn Úc nhìn cô một cái: “Vậy lần sau cô mời lại.”
Giang Lăng cong khóe môi, chừa ra một chỗ: “Được.”
Giang Lăng lựa món sở trường của mình mà làm.
Phòng bếp rất lớn, cho dù hai người cùng làm cũng không có vẻ chen chúc.
Hai người tự làm việc của mình, phối hợp hết sức ăn ý.
Tay nghề nấu nướng của Ngôn Úc rất thành thạo.
Giang Lăng nhìn thấy anh làm, trong đầu cô cảm thấy hóa ra nấu cơm thái rau cũng là một việc vui tai vui mắt.
“Không ngờ anh Ngôn còn biết nấu ăn.”
Ngôn Úc ngước mắt lướt nhìn cô: “Bất ngờ lắm à?”
“Có một chút, tôi vốn cho rằng anh Ngôn là loại người…” Giang Lăng cười cười, chuyển đề tài, “Anh Ngôn sống một mình sao?”
“Phải.”
“Chả trách, vậy bạn gái sau này của anh Ngôn cũng thật hạnh phúc.” Giang Lăng cong khóe môi.
Ngôn Úc khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
“Sao thế?”
Ngôn Úc nở nụ cười nhẹ, xoay người nhìn canh trong nồi.
Giang Lăng:?
Không đợi cô hiểu rõ ý tứ mà Ngôn Úc muốn bày tỏ, anh đã đi mất.
Hơn nửa tiếng sau, đồ ăn bưng lên bàn.
Nguyên liệu trong tủ lạnh có hạn, bọn họ chỉ làm được bốn món.
Cá tuyết áp chảo, cánh gà rán, cải thìa xào tỏi, canh trứng rong biển.
Đều là những món ăn gia đình rất bình thường.
Ăn no bảy tám phần, Giang Lăng buông đũa xuống.
“Hôm nay cảm ơn anh đã tiếp đãi nồng hậu.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đá ngừng rồi, nhưng mưa to vẫn còn tiếp tục.
Cho dù cửa sổ đóng chặt nhưng vẫn nghe được tiếng sấm cuồn cuộn.
Giang Lăng đưa mắt nhìn nhắc nhở thời tiết trên di động, đã chuyển sang tín hiệu màu vàng mưa to.
Cô nhìn Ngôn Úc: “Anh Ngôn có thể cho tôi mượn một chiếc ô không?”
Ngôn Úc đoán được ý định của cô, anh không khỏi nhíu mày: “Mưa lớn như vậy, cô muốn đi về?”
Giang Lăng cười cười: “Không thì thế nào? Tôi ở lại cũng không tiện đâu nhỉ.”
“Thôi đi, cơn mưa này thoạt nhìn đêm nay không dứt được, lỡ như trên đường trở về cô xảy ra điều gì bất trắc, tôi cũng không muốn gánh trách nhiệm pháp luật trên lưng.” Ngôn Úc đứng dậy nhìn về phía khác, anh dừng một chút rồi nói, “Ở đây có phòng dành cho khách, cô có thể tùy ý ở lại.”
“Vậy quấy rầy rồi.” Giang Lăng không từ chối nữa, cô khựng lại, “Cơ mà tôi không có quần áo để thay.”
Ngôn Úc chợt dời ánh mắt, âm thanh lạnh nhạt: “Cô…mặc quần áo ở đây trước, sáng mai tôi sai người đưa quần áo sạch sẽ qua đây.”
Quần áo ở đây chỉ là quần áo của anh.
Giang Lăng cũng không nói sẽ mặc, chỉ mỉm cười đồng ý: “Được.”
Ngôn Úc cầm quần áo đưa qua, Giang Lăng lập tức đến phòng tắm.
Nước ấm giội đi mệt mỏi toàn thân, nửa tiếng sau trong phòng tắm đầy hơi nước.
Giang Lăng tắm xong không tìm thấy khăn lông.
Cô rút tay về từ cái giá treo trống không rồi tròng áo sơ mi vào sau đó rời khỏi phòng tắm.
Ra khỏi phòng, cô loáng thoáng nghe được có tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng khách.
Ngôn Úc đang ở phòng khách mở họp qua video.
Giang Lăng làm như cố ý, ló đầu ra hỏi: “Anh Ngôn, khăn lông ở đâu?”
Âm thanh dừng lại.
Video ở hai bên trong nháy mắt im lặng.
“Chờ chút.”
Ngôn Úc nhìn thấy Giang Lăng qua cửa sổ video, anh không khỏi hít sâu một hơi.
Anh ném ra hai chữ ngắn gọn nhanh chóng khép lại laptop, sau đó tháo ra tai nghe Bluetooth, anh túm lấy áo vest ở bên cạnh, động tác lưu loát choàng trên người cô.
Giang Lăng đón lấy tầm mắt anh, làm như nghi hoặc: “Hửm?”
“Mặc vào.” Anh bực dọc giơ tay lên kéo cà vạt.
Trong đôi mắt sáng trong của Giang Lăng tràn đầy vẻ chân chất: “Anh Ngôn, hiện tại tôi không lạnh, anh không cần đưa áo khoác của anh cho tôi.”
“Cô tắm xong cứ vậy đi ra à?”
Giang Lăng làm như khó hiểu: “Có gì không ổn sao?”
Giang Lăng mặc áo sơ mi của anh, chiếc áo rộng thùng thình gần như tới đầu gối của cô, hai chân thon dài lộ ra, trắng nõn đến lóa mắt.
Khuy áo trên cùng không cài lại lộ ra xương quai xanh tinh xảo, giọt nước chưa khô theo gương mặt cô chảy xuống tới xương quai xanh.
Cảm xúc trong lòng Ngôn Úc cuồn cuộn, lý trí gần như bị bao phủ.
Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn khác thường: “Giang Lăng, rốt cuộc cô đang làm cái gì?”
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách hoàn chỉnh.
“Không nhìn ra ư? Tôi đang hối lộ anh đó.” Khóe môi Giang Lăng đượm ý cười, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, chẳng hề che giấu mục đích của mình.
“Hối lộ?” Ngôn Úc nhấn mạnh từng chữ, màu mắt càng u ám hơn.
“Có phải anh Ngôn có ý với tôi không?” Giang Lăng nhìn thẳng Ngôn Úc, thong thả nói, “Tôi suy nghĩ có thể thông qua việc hối lộ để anh Ngôn tiện mở cửa cho tôi gặp mặt Chu tổng hay không.”
Ngôn Úc mỉm cười lạnh giọng: “Cô Giang, chẳng lẽ cô không biết tùy tiện cùng một người đàn ông về nhà, tùy tiện nói lời thế này với anh ta là một chuyện rất nguy hiểm à.”
Khoảng cách giữa bọn họ trở nên rất gần, chỉ cần anh hơi cúi đầu là kề sát môi cô.
Điều này khiến Giang Lăng cảm thấy một giây sau anh sẽ hôn xuống.
“Ví dụ như?”
Giang Lăng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, theo thân thể anh từ từ hướng lên trên cho đến khi tới vai thì ngừng lại.
“Nguy hiểm ra sao? Thế này ư?” Cô hạ giọng hỏi.
Màu mắt Ngôn Úc ngày càng u ám, lý trí trong mắt dần vỡ vụn.
Con ngươi tựa như vực thẳm đen tối sâu đến mức không thấy đáy.
Giang Lăng càng được voi đòi tiên ôm lấy cổ anh, cô kề sát trực tiếp chạm lên môi anh.
Bờ môi anh hơi lạnh lẽo, tựa như cảm giác của chính bản thân anh cho cô.
Ngôn Úc không có phản ứng gì.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, ánh mắt cô dường như đặc biệt sáng ngời.
Khi Giang Lăng sắp lùi lại —— Ngôn Úc như là đã bị mê hoặc, anh ma xui quỷ khiến vươn tay giữ lấy vòng eo của cô, cúi đầu hôn lên.
Giang Lăng ngớ ra, rõ ràng bất ngờ với hành động của anh.
Khóe miệng cô hơi cong lên đáp lại nụ hôn này.
Ngọn đèn vàng ấm áp ở hành lang chiếu rọi trên người bọn họ, giờ phút này hai người giống như hoàn toàn mất đi lý trí, ôm lấy nhau truyền qua độ ấm cho nhau.
Cho đến khi tách ra, lý trí mới dần dần quay trở lại.
“Tôi cho rằng anh Ngôn sẽ không làm gì.” Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt đượm ý cười.
Ngôn Úc cúi đầu nhìn cô chằm chằm, giọng nói của anh như bị giấy nhám chà qua, trầm thấp khàn khàn: “Vậy hiện tại chúng ta coi như là gì?”
Giang Lăng bám lấy bờ vai anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, cất giọng trêu chọc: “Chỉ là hối lộ mà thôi, anh Ngôn sẽ không tưởng thật chứ?”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười lạnh.
Anh dường như bình tĩnh lại, nắm lấy bờ vai cô, mặt không biểu cảm đẩy cô ra: “Cho nên đối với mỗi người cô Giang đều tùy tiện vậy sao?”
Giang Lăng hơi nhướng mày, hỏi lại: “Anh Ngôn cũng sẽ tùy tiện mời một người không quen đến nhà mình ư?” Cô dừng một chút, “Tôi tưởng rằng anh Ngôn mời tôi về nhà là có ý tiến thêm một bước nữa.”
Ngôn Úc giơ tay chỉnh lại cổ áo, ánh mắt châm biếm: “Cô Giang dời mục tiêu nhanh thế à?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Lăng phủ nhận, ý cười trong mắt không giảm, “Có điều anh Ngôn, những lời tôi nói ở tập đoàn Chu thị, tôi không ngại anh tưởng là thật đâu.”
Ngôn Úc lạnh lùng nói: “Đừng nói đùa như vậy.”
Thật là không hiểu phong tình.
“Kỹ năng hôn của anh Ngôn cũng thật tệ.”
“…”
Giang Lăng xoay người đưa lưng về phía anh: “Anh hãy quên đi chuyện đã xảy ra ở đây ngày hôm nay.”
Phía sau, âm thanh trầm thấp đến mức đè nén của Ngôn Úc chầm chậm truyền đến: “…Được.” Giống như cố hết sức nhịn xuống gì đó.
“Còn nữa, anh Ngôn nhớ giúp tôi giữ bí mật với Chu tổng.” Giang Lăng quay đầu lại cười với anh.
Ngôn Úc: “…”
“Ngủ ngon, mộng đẹp.”
“Ngủ ngon.”
Giang Lăng đi vào phòng, lại mỉm cười với anh rồi đóng cửa phòng lại.
Cành cạch.
Cánh cửa vừa đóng lại ngăn cách tất cả âm thanh bên trong.
Ngôn Úc đứng tại chỗ nhìn cửa phòng trước mặt, anh bất giác giơ lên bàn tay chạm vào môi dưới, ánh mắt dần trở nên đen tối không rõ ràng.
***
Giang Lăng kéo màn, cô quay đầu đánh giá gian phòng này.
Gian phòng này rất lớn, chiếc giường một mét tám, có dấu tích đã có người ở.
Thậm chí trên bàn còn đặt một phần tài liệu đang xem dở ——
“Kế hoạch phát triển