Mở đầu
Hoàng hà quanh co khúc khuỷu trải qua Đô thành từ hướng đông Tân Tập thôn chậm rãi chảy tới.
Tân Tập thôn là một thị trấn nhỏ, nằm bên bờ Hoàng Hà, chung quanh là bờ cát mọc đầy cỏ lau, thôn dân ở đây đều lấy bắt cá làm mưu sinh, nhiều thế hệ an cư lạc nghiệp.
Đó là một sáng sớm mùa thu, hoàng hà vẫn giống như mọi ngày gợn sóng lăn tăn, nhóm người đánh cá ngồi trên thuyền nhỏ cạnh bờ sông gần chỗ đánh cá, tung lười kéo dây, một lần lại một lần.
Hơn chục chiếc thuyền nhỏ treo đầy lồng trúc đã đầy cá mà lục tục lay động rời đi, chỉ để lại thưa thớt hai ba chiếc thuyền vì lồng trúc chưa đầy, không chú ý tới mực nước ngày càng tăng cao, sóng cuộn càng lúc càng mãnh liệt, tận cho đến lức trên bờ có người hướng bọn họ kêu to –
“Mau, mau vào bờ! Hoàng Hà tràn lũ!”
Trên thuyền nhóm người đánh cá nghe tiếng ngẩng đầu.
Hoàng hà tràn lũ? Sao có thể? Thời gian không đúng nha, năm nay tràn lũ sao lại sớm như vậy?
Nhóm người đánh cá hướng lên thượng du nhìn lại, chỉ thấy sóng vàng mãnh liệt, mặt sông vốn tĩnh lặng đã cuồn cuộn nổi sóng, hơn nữa một đợt sóng triều sớm đã đưa thuyền bọn họ xa khỏi chỗ đánh cá ban đầu.
“Mau vào bờ! Mau vào bờ!”
Nhóm người đánh cá còn ở trên mặt sông tranh nhau hỗ trợ, từng con thuyền nhỏ vội vàng lay động hướng về phía bờ.
Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ đang muốn ra ngòai thu lưới thì phát hiện lưới không biết đã mắc phải vật gì đó, người đánh cá gọi bạn giúp đỡ, hai vợ chồng dùng dức kéo lưới, một trận sóng bất ngờ dâng lên nháy mắt hai người bị lưới kéo song song rơi xuống nước, biến mất...
Cát Tường là trưởng nữ của người đánh cá họ Kim, thân là chị cả sau khi cha mẹ ra ngoài bắt cá thì nàng liền rời giường đến phòng bếp nhóm lửa múc nước, phụ trách nấu cơm cùng làm việc nhà, chiếu cố ba muội muội nhỏ tuổi.
Nhị muội Như Ý có đôi khi dậy sớm, cũng sẽ đứng lên hỗ trợ.
Tam muội Hoa Khai, tứ muội Phú Quý ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ, chẳng qua cũng chỉ làm trở ngại chứ cũng không giúp đỡ gì nhiều.
Bọn họ một nhà sáu miệng ăn cuộc sống mặc dù không giàu có, lại thấy vô cùng thỏa mãn, thẳng đến ngày đó nước sông Hoàng hà tràn bờ sớm, ngoài ý muốn cướp đi cha mẹ các nàng, làm cho gia đình vốn vui vẻ hòa thuận biến đổi.
Năm ấy Cát Tường mới mười tuổi, Như ý chín tuổi, Hoa Khai, Phú Quý mới bảy, tám tuổi mà thôi, mất đi cha mẹ bốn tỷ muội không nơi nương tựa lại không có tiền mai táng cha mẹ, chỉ có thể theo đại thẩm cách vách thuyết phục an bài, bán mình chôn cất cha mẹ.
Năm ấy, các nàng mất đi cha mẹ.
Năm ấy, các nàng tỷ muội chia lìa.
Năm ấy, vận mệnh các nàng thay đổi khác nhau
Năm ấy, sau lại qua thật nhiều năm...
Chương 1
Giang Nam tơ hồ trang.
Đại hồng hỉ trướng, chăn thêu uyên ương, mũ phượng khăn quàng vai, Kim Hoa Khai ngồi ở mép giường, khuôn mặt nho nhỏ bảy phần lo lắng hỗn loạn bất đắc dĩ, còn có một phần mệt mỏi.
Mệt mỏi quá.
Hóa ra làm tân nương tử lại mệt như thế.
Từ sáng sớm, hóa trang, mặc quần áo, đội lên phượng quan còn lớn hơn của hí cô nương (giống diễn viên), liêu xa liêu xiêu được đỡ ra ngoài, bái tế tổ tiên Hà gia, lên kiệu, khiêng đi, một mạch khiêng qua Đô thành, khiêng đến Thượng Quan gia, tiếp theo lại là bái tế tổ tiên Thượng Quan gia, bái thiên địa, bái bà nội Thượng Quan gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, tâm phu nhân, bái xong các trưởng bối thì bái phu quân...
Trương ma ma cho nàng ăn nửa cái bánh bao từ lúc mới lên kiệu, hiện tất cả mọi người ở ngoại đường ăn tiệc, nàng lại chỉ có thể uống nước, vì sao không có ai nghĩ đến việc cho tân nương tử ăn cơm chứ?
Thành thân thật là mệt mỏi, khó trách tiểu thư muốn bỏ chạy.
Hoa Khai thở dài một cái, đói.
Ngẩng đầu chỉ thấy trong phòng dán toàn chữ hỉ, trên bàn là một đôi hỉ chúc (nến đỏ), nàng vẫn không tin nổi, nàng cư nhiên thành thân, nàng lại thành thân như vậy?
Sáng sớm hôm nay rời giường thì, thân phận của nàng vẫn là nha đầu tùy thân của thiên kim tiểu thư Hà phủ, Mà hiện tại... Ai
“Hà gia tú phường “ sản xuất đồ thêu, tú công Hà thị nổi danh thiên hạ, mà Thượng Quan gia lại là “ Giang Nam tơ hồ trang “ phân phối vải bông cùng tơ lụa, có ruộng dâu, ruộng bông, xưởng dệt, xưởng nhuộm, một mạch từ kéo sợi đến thành phẩm, gần như chiếm cứ hơn nửa chợ tơ lụa Giang Nam, hai nhà liên hôn, tất nhiên công việc quan trọng, không ai nghĩ tiểu thư lại lưu thư bỏ trốn.
Buổi sáng nàng đi đánh thức tiểu thư thì, trên giường đã không còn ai, lại tưởng tiểu thư vì vội vã nên dậy sớm, đến khi phát hiện bức thư trên bàn, mới biết có việc không ổn
Cha, Nương, nữ nhi cùng Uông đại ca thật lòng yêu nhau, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu.
Thược Ước thượng
Hoa Khai không dám kêu lên, cầm thư chạy thẳng đến phòng của lão gia và phu nhân.
Lão Gia xem xong thư thì khuôn mặt ngốc trệ, phu nhân xem xong thì há hốc mồm, còn Trương ma ma, một phòng bốn người nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao.
Lúc này có tiếng một nha đầu khác truyền tới, “Lão gia, phu nhân, Trần bá nói giờ lành sắp tới, mời lão gia phu nhân chuẩn bị tế tổ.”
Thật khéo, thời gian tế tổ sắp tới, cũng có nghĩ là, kiệu hoa của Thượng Quan gia cũng sắp đến nơi.
Giang Nam tơ hồ trang tam đại đơn truyền* chỉ có Thượng Quan Vũ Nguyệt là con trai, Hà gia tú phường cũng chỉ có một thiên kim, vốn là chuyện tốt, ai biết lại thành như vậy.
(* ba đời mỗi đời chỉ có 1 con trai)
Muốn ra ngoài tìm người, cũng đã đi từ hơn nửa đêm, không có khả năng tìm được, huống chi con gái cũng tình lang bỏ trốn cũng không phải là việc hay ho gì, chỉ có thể lén đi tìm, không thể nói ra.
Nếu muốn Thượng Quan gia kéo dài hôn sự, chỉ sợ là không dễ dàng.
Thượng Quan thị hùng bá một phương, đến quan phủ còn nể mặt mấy phần, Thượng Quan lão gia chết bệnh đã nhiều năm, để lại mẫu thân, di nương, một tỷ tỷ, ba vị phu nhân, ba vị tiểu thư, một nhà chín nữ nhân chỉ có một công tử, vất vả chờ đợi tiểu công tử trưởng thành, bàn luận hôn sự, tự nhiên cực kì phô trương, khách khứa rất nhiều, trong đó có không ít mệnh quan triều đình, căn bản không có khả năng kéo dài thời hạn.
Mắt thấy thời gian ngày càng gấp, Trương ma ma đột nhiên nói ra một ý tưởng kinh người, “Không bằng Hoa Khai thay thế Thược Ước gả đi.”
Hà lão gia đang trong trạng thái ngốc trệ nghe thấy, cuối cùng bình tĩnh trở lại, “Hoa Khai... gả thay?
“Đúng vậy, lão gia phu nhân, kiệu hoa của Thượng Quan gia sắp tới, chúng ta không thể khiến bọn họ khiêng kiệu không trở về, tơ hồ trang đã mời đại quan, không có tân nương tử không chừng sẽ nói chúng ta đừa giỡn mệnh quan triều đình, đến lúc đó thì phiền phức lớn.”
Hà lão gia gật đầu, “Nhưng mà.”
Đùa giỡn mệnh quan triều đình, là khinh thường triều đình, khinh thường triều đình, là không xem hoàng đế vào trong mắt, m à không xem hoàng đế vào trong mắt... Hà lão gia run rẩy, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Trong phù mặc dù có không ít nha đầu, nhưng muốn không sai biệt tuổi tác, lại hiểu tiểu thư, còn không phải là tiểu nha đầu Hoa Khai này sao.” Trương ma ma tiếp tục phân tích, “Từ khi mới 8, 9 tuổi vào phủ, đã bầu bạn cùng tiểu thư, còn ai có thể hiểu tiểu thư hơn nàng? Phu nhân ngài đừng trách ta lắm miệng, hai năm trước ngài may váy cho tiểu thư bị ngắn quá, nhưng Hoa Khai may quần áo cho tiểu thư lại không sai chút nào.”
Hà phu nhân nghe nói, hổ thẹn cúi đầu.
“Dù sao hôn sự này mới định được nửa năm, Thượng Quan công tử cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thư, nha đầu Hoa Khai này nhìn cũng đáng yêu, cứ để nàng trước gả thay cho tiểu thư, tránh làm lớn chuyện, không tốt.”
Trương ma ma vừa nói xong, Hà lão gia Hà phu nhân liền không hẹn mà cùng quay lại nhìn Hoa Khai, nhìn kỹ, nhìn kỹ, lại nhìn kỹ...
Hoa Khai nổi da gà, lão gia phu nhân sẽ không thật sự muốn làm vậy chứ?
“Hoa Khai” Hà phu nhân kéo tay nàng, “Ta biết chuyện này thực khó xử, nhưng ngoại trừ ngươi, cũng không tìm được ai thích hợp, huống gì chuyện lớn như thế này, càng ít người biết càng tốt, ngươi nghĩ sao?”
Ô ô, nàng có thể nói ra sao?
Hà lão gia tiếp lời: “Chúng ta biết Thược Ước thích tên tiểu tử họ Uông kia, nhưng ngươi thử nghĩ xem, tiểu tử kia chỉ là kẻ làm công, một chữ cũng không biết, chúng ta sao có thể gả Thược Ước cho hắn, sợ đêm dài lắm mộng, mới vội vã định hôn sự cho nàng, công tử của Giang Nam tơ hồ trang, vừa trẻ tuổi, lại anh tuấn, gia tài vạn bảo, có bao nhiêu cô nương muốn gả mà không được, Thược Ước lại, lại... Ai.”
Thở dài một tiếng, không cần nói thêm lời nào.
Hoa Khai cũng không nhịn được thở dài.
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn dáng vẻ của lão gia phu nhân còn có Trương ma ma, dường như muốn hạn chế tại họa này ở mức độ thấp nhất như vậy.
Nếu nàng hôm nay một đường la hét “ Lão gia, phu nhân không tốt, tiểu thư rời nhà trốn đi “ hai câu này, trở thành toàn phủ đều biết, hiện tại sẽ không thể sử dụng chiêu gả thay này, nhưng ngược lại, nếu nàng hét lên như vậy, hậu quả có khả năng càng đáng sợ hơn
Nếu biết trước tiểu thư muốn bỏ trốn, tối qua nàng đã ngủ ở sạp nhỏ, coi chừng tiểu thư, vậy sẽ không có chuyện kỳ quái như vậy phát sinh.
Gả thay? nha
~Thượng Quan mời mấy đại quan trong triều, thiếu một tân nương tử, kết quả của việc “Đùa giỡn mệnh quan triều đình”, có khả năng hủy đi cơ nghiệp trăm năm của hà gia.
Lão gia phu nhân có ơn với nàng, dù thế nào, nàng cũng không thể để họ lâm vào khốn cảnh.
gả thay mặc dù vừa nguy hiểm vừa hoang đường, nhưng cũng là một biện pháp, chỉ là...
“Vạn nhất, bị phát hiện thì phải làm sao? Tiểu thư tinh thông cầm kì thi họa, đan thanh (vẽ tranh), hai thàng trước đã vẽ tranh phật tổ đưa cho Thượng Quan lão phu nhân, mà nàng cái gì cũng không biết, Hoa Khai thiếu gia cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ phát hiện ra.”
“Sẽ không sẽ không.” Trương ma ma vội vàng nói: “Thiên kim Phương gia biết đánh đàn, sau này phát hiện chỉ biết mấy âm, công tử Tư Mã gia nói biết võ công, kì thật chỉ biết hai ba chiêu, Vuong Phủ cô nương nói biết múa Tây Vực, kết quả mọi người nhìn không ra đó là vũ đạo, cho dù nàng gả qua bị phát hiện không biết cầm kì thi họa, cũng sẽ không có việc gì.”
Cũng... đúng.
Chuyện của Phương gia thiên kim, Tư mã công tử, Vương Phủ cô nương nàng cũng có nghe qua, sau đó bị mọi người xem thường, trước hôn lễ làm việc khoa trương, Hoa Khai có dự cảm, mấy tháng sau, người trong Tinh Thành sẽ nói, nghe nói thiên kim của tú phường Hà gia không tốt như lời tả, toàn là khoác lác...
“Nhỡ hắn đã thấy qua bức họa của tiểu thư...”
“Bức họa đều là lừa người, có nhà ai không kêu họa sư vẽ mắt to thêm, miệng nhỏ lại, cô nương béo thì vẽ gầy lại một chút, người gầy thì vẽ béo lên một chút.” Trương ma ma lại nói tiếp, “Chỉ cần lão gia phu nhân nói ngươi là Thược Ước, bà vú Liên cũng một mực khẳng định ngươi là tiểu thư, cho dù Thượng Quan thiếu gia có hoài nghi, cũng không thể nói ngươi không phải.”
Ách, được rồi.
Nếu cha mẹ cùng bà vú đều nói như vậy, thì người khác cũng sẽ nhận là như vậy.
Huống chi những người trong phủ đã từng nhìn thấy tiểu thư cũng không nhiều, người biết dung mạo của tiểu thư cũng không có khả năng đến Thượng Quan gia, vì vậy cơ bản sẽ không có nguy cơ bị vạch trần.
Vì vậy, nàng cùng Trương ma ma trở lại phòng của tiểu thư, mặc đại hồng hỉ phục đặc chế của tiểu thư, đội khăn hỉ, thay tiểu thư bái tổ tiên, lên kiệu hoa, trở thành Thượng Quan thiếu phu nhân.
Tiệc mừng cuối cùng cũng kết thúc.
Thượng Quan Vũ Nguyệt mạng theo ba phần men say bước tới tân lầu – bà nội giúp hắn thành thân, ở một viện khác
Thật ra cũng không cần thiết, có điều kể từ sau khi hắn định thân, nãi nãi (bà nội), di nãi nãi (tiểu thiếp của ông nội), cô cô, đại nương, nhị nương và các thân nương đều vô cùng phấn khởi, vì để có việc cho các nàng làm, hắn liền đưa ra yêu cầu có tân viện, nữ nhân trong Thượng Quan gia rất vui vẻ, bận rộn làm việc, buôn đông bán tây.
Đối với Thượng Quan Vũ Nguyệt mà nói, có thể xem trưởng bối đã chăm sóc nuôi nấng mình từ nhỏ được vui vẻ, cũng đủ rồi.
Đi vào tiểu viện, bà vú hồi môn đã vái chào hắn, “Cô gia.”
Mấy nha đầu mới ở bên cạnh giúp hắn mở cửa phòng, hắn nhấc tay, đưa tiền hỉ **, rồi bảo các nàng đều lui xuống.
(** Thường chú rể phải đưa lì xì cho nha hoàn hay bà mối mới được cho vào động phòng :D)
Cửa lớn dán chữ hỉ mở ra, trên bàn là nến hồng cùng rượu hợp cẩn,
Tân nương của hắn đang ngồi yên ở mép giường.
Hà Thược Ước, năm nay mười tám tuổi, nghe nói cầm kì thi họa không gì không tinh, có điều hắn biết rõ, cái đó cũng không quan trọng gì, hai nhà liên hôn thuần túy là vì lợi ích thương nghiệp thôi.
Một khi kết thành thông gia, tú phường Hà gia có thể thuận lợi mua bán tơ lụa của Thượng Quan gia, mà Hà gia chỉ có một thiên kim, tương lai tú phường nhất định trở