Trong hang động tối tăm chỉ có chút ánh sáng lờ mờ của một viên dạ minh châu do Duệ Minh biến ra, đã mấy ngày qua Diệp Khanh không được thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Không khí ẩm ướt khó chịu, khiến nàng thi thoảng phải hắc xì một cái.
Hình như nàng bị cảm lạnh mất rồi.
Nơi này vừa lạnh vừa đói thật không vui tí nào, đã vậy còn không ai nói chuyện nữa.
Thật làm nàng buồn chết!
Liếc mắt nhìn về phía Duệ Minh đôi mắt long lanh rưng rưng như muốn khóc, nàng tò mò không biết con người này có đói không? Có buồn không? Chắc là không đâu ha.
Mấy ngày qua từ lúc mới bị nhốt trong chàng hỏi nàng tại sao lại đến đây, nàng trả lời mình đến báo ân, chàng lạnh lùng đáp: “Không cần thiết.
Lần sau không cần lao vào nguy hiểm vì ta nữa, ngươi đến chỉ làm ta thêm vướng tay nếu không phải vì bảo vệ ngươi ta cũng không đến mức bị nhốt ở đây.”
Nghe những lời như trách móc này nàng cảm thấy tổn thương lắm! Nhưng cứng họng không thể đối đáp vì sự thật đúng là như vậy.
Ơn chưa báo được lần này nàng lại tiếp tục thọ ơn của chàng nữa rồi.
Nếu không phải khi ấy chàng xông đến kịp thời cản lại ma pháp của đáp yêu tà thì có lẽ cái mạng nhỏ của nàng đã không còn.
Lần này trở về nàng nhất định sẽ chuyên tâm học pháp thuật để sau không phải rơi vào tình cảnh khốn đốn như lúc này nữa.
Haiz…
Tiểu hồ ly lại thở dài không biết khi nào mới được ra khỏi đây, cái bụng đói meo của nàng không ngừng kêu lên ọt ọt.
Đói! nàng thật sự rất đói a.
Trong đầu nàng bấy giờ chỉ toàn là gà quay, thịt luộc khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt cái ực.
Đói quá sinh ra ảo giác, nàng nhìn thế nào từ chân trước của mình ra một cái đùi gà chiên béo ngậy, cắn vào một cái…
“A! Đau…” - Nàng tự mình hét lớn, chạy cà thọt ba chân trong hang động không ngừng rẩy rẩy cái chân vừa bị chính mình cắn.
Duệ Minh tuy hai mắt nhắm nghiền thiền tịnh nhưng nhất cử nhất động kể cả nội tâm của nàng đều được chàng thu hết vào mắt, chàng không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng.
Chàng lại cười sao? Đây đã là lần thứ hai chàng cười khi ở cạnh tiểu hồ ly ngốc nghếch đáng yêu này rồi a.
Thong dong đứng dậy, đi về phía tiểu hồ ly đang chạy loạn miệng không ngừng rên đau, chàng nhẹ nhàng bế bổng nàng lên, đi về phía mình vừa ngồi khi nảy.
Đang yên đang lành bế mình lên làm gì chứ? Nàng đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về Duệ Minh.
Chàng phớt lờ ánh mắt kia miệng không mấp máy một lời.
Ngồi xuống bên phiến đá, chàng dùng động tác từ tốn nhất có thể để nhấc cái chi vừa bị thương của nàng lên quan sát, vết thương khá sâu, hình như nàng đã dùng tận lực tự cắn mình: “Người bị ngốc sao? Lại tưởng tượng ra chân mình là đùi gà rồi tự cắn như vậy.” - Chàng vừa nói vừa sử