Lần nữa đến cung đáp ứng không thông báo trước, lần này nơi đây vẫn hiu quạnh không ai ra nghênh đón.
Thái giám bên cạnh định hô lớn: “Hoàng thượng…”
Chưa kịp mở miệng đã bị người bên cạnh bịt miệng lại, chàng muốn tạo cho nàng một sự bất ngờ.
Thử xem thấy mình bất chợt đến, nàng không kịp chỉnh trang bộ dáng sẽ thế nào.
Bốp!
Vừa bước thêm được vài bước chàng đã bị một vật gì đó cưng cứng va vào đầu, rất đau! Ngước mắt nhìn lên cây cao gần đó, đập vào tầm mắt của chàng lúc này là nữ nhân đêm qua quần áo xộc xệch đang ngồi trên cành cao hái quả.
Chàng tức đến xì khói đầu, trong lòng vừa giận vừa lo, hét lớn ra lệnh: “Mau xuống đây cho trẫm.”
Nàng nhìn bộ dáng tức giận của chàng thì tái mặt, đế quân này trên thiên đình ngàn năm chỉ một biểu cảm lạnh băng, khiến người ta không rét mà run.
Giờ hạ phàm rồi, làm người trần nộ khí xung thiên cũng khiến người ta sợ đến tái xanh mặt mày.
Nàng chậm chạp muốn xuống lại thôi, khuôn mặt méo xệch như muốn khóc: “Ta không thể xuống.”
“Nàng làm sao lên được trên đó?”
“Tiểu nữ khi đó tự mình trèo lên.” - Nàng nhỏ giọng đáp.
Được câu trả lời chàng càng thêm tức giận, chất vấn: “Có thể lên được mà không thể xuống được sao?”
“Không phải do người làm ta kinh hãi đến bủng rủng tay chân quên mất cách xuống như thế nào sao?” - Nàng không vừa cãi lại.
“To gan.
Một đáp ứng nhỏ nhoi dám cuồng ngôn với hoàng thượng như vậy sao? Người đâu?” - Thái giám lúc này không nhịn được nữa lên tiếng.
Biết người đến càng rách việc, hoàng thượng bèn đưa tay cản thái giám bên cạnh, nhìn hắn phẫn nộ quát: “Ở đây đến lượt ngươi làm chủ sao?”
Thái giám lúc này chỉ có thể lui lại phía sau, cung kính nhận lỗi: “Vi thần không dám!”
Nhìn lên nữ tử trên cây, chàng bất giác thở dài, lẩm bẩm nói: “Đúng là biết cách làm cho người ta lo lắng mà.”
Nói rồi, chàng phi thân tự mình bay lên bế nàng từ trên cao xuống.
Rất nhanh cả hai đã có thể đáp đất an toàn.
Nàng lúc này chỉ biết cúi đầu, chờ đợi hình phạt, cái miệng nhỏ chu lên trách hờn: “Đang yên đang lành đến đây làm gì cơ chứ? Đến lại không thông báo trước, là hoàng thượng thì có thể muốn đến là đến thế sao?”
“Thế nào ta không thể đến đây sao? Cả hậu cung này là của ta ta muốn đến đâu phải hỏi ý kiến của nàng sao?”
Tố Cẩm không phản bác tay vân vê tà áo thầm nhủ bản thân lần này tiêu thật rồi.
Sao số nàng xuối quẩy như vậy chứ?
Nhìn người trước mặt, mặt tái xanh cắt không còn giọt máu biết bản thân đã dọa sợ nàng, chàng lên tiếng: “Vào trong tắm rửa thay xiêm y tối nay đến hầu hạ trẫm.”
Trố mắt kinh ngạc không ngờ hoàng thượng không ngay lập tức trách phạt mình còn nói bản thân tối nay đến hậu hạ người, nói vậy không phải là…
“Ý người tối nay tiểu nữ thị tẩm sao?” - Nàng chỉ tay vào mặt mình nghi ngờ hỏi lại.
Thái giám bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, đây không phải cách hành xử của bệ hạ.
Ngày thường nếu gặp trường hợp này chàng nhất định sẽ phạt thật nặng: Một là