"Đã tra ra tung tích của nàng chưa?"
"Hiện giờ chắc nàng đã lên Tây Thiên lấy kinh rồi. Giờ tra ra tung tích thì đã sao? Nàng cũng chỉ là một cái xác."-Nguyệt Tinh không khỏi khó chịu. Rốt cuộc đệ đệ của hắn đã bị nàng ta chuốc bừa mê thuốc lú gì,mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo nàng ta. Ngay cả người ca ca ruột như hắn cũng không bằng.
"Huynh đừng nói bậy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác... Đệ không tin nàng sẽ chết nhanh như vậy."
"Nguyệt Tú, đệ quá cố chấp."-Hắn vừa dứt lời, liền đánh mạnh xuống bàn. Tách trà trên bàn, thuận thế lung lay, rớt xuống đất, tạo nên thứ âm nhức tai khó nghe.
"Nam nhi Sơn Gia trước nay đều vậy... Huynh cũng đã từng dạy đệ, nam nhân thì phải biết kiên nhẫn,biết chịu đựng thì mới xứng với con cháu phủ Sơn Trang."-Nguyệt Tú kiên định, nhìn vào mắt hắn, từng cây từng chữ đều chắc như đinh đóng cột.
"Hảo hảo, hay cho cái gọi là nam nhân... Vậy cái thứ đệ nói là động tâm đó, chắc gì đã là thật. Thật thật giả giả, giả giả thật thật... Đệ có phân biệt được đâu là hứng thú nhất thời, đâu là nhất kiến chung tình?"-Nguyệt Tinh tức giận nhìn y, nếu hắn đã là huynh trưởng của Sơn Gia. Thì nhất định phải cho người đệ đệ này biết, chung quy những thứ ta thích, chắc gì đã là thích nhất.
Trên thế gian này, người ta chia tình cảm ra hai phía thuận. Nhân gian có câu "Nhất Kiến Chung Tình, Nhị Ái Tam Sinh.*"
(*Dịch:Thứ nhất là yêu thật tâm một người. Thứ hai là yêu đến 3 kiếp sau. )
Vậy thứ gọi là yêu đau khổ hay hạnh phúc đều do ý niệm của hai bên. Nguyệt Tú hắn cũng mơ mơ hồ hồ trong câu nói của Nguyệt Tinh. Rốt cuộc Nguyệt Tú đối với nàng là thật hay giả, người trong cuộc như y sẽ không hiểu rõ.
...
Trăng đêm nay vẫn lặng lẽ như bao đêm khác, tiếng lá xào xạc thánh thót phát ra âm thanh như thường ngày. Hương trà vẫn toả hương nồng đượm. Sao đêm chỉ còn vỏn vẹn vài ngôi, nhưng lại rất sáng. Gió đêm nhẹ thổi, khiến tóc Nguyệt Tú bay loạn cả lên, nhưng không làm mất đi vẻ hào nhoáng của hắn.
Đêm nay Nguyệt Tú không mượn rượu giải sầu, mà là mượn ánh trăng để tỏa lòng bản thân. Hoa viên Sơn Trang đẹp nhất chính là ban đêm. Bởi lẽ điều đặc biệt ở đây là, bươm bướm và đom đóm sẽ tụ lại hoa viên, hoa trong này cũng sẽ nở nụ và tỏa hương ngào ngạt. Ai ai cũng đều muốn đến đây một lần để thưởng cảnh. Nhưng... Cửa Sơn Trang không dễ vào như vậy.
Nguyệt Tú suy nghĩ bâng quơ một lát, mới chợt nhớ ra. Hình như từ lúc cha và nương hắn đi đến giờ, thì hắn chưa từng một lần đặt chân vào đây lần nào. Người ta thường nói :
" Tẩu lộ xa tối, bất nhớ quê
Yết kiến thuỷ cảnh, tri cố nhân.*"
(*Dịch: Đi đường xa nhất thì sẽ không nhớ quê.
Khi gặp lại phong cảnh lần đầu, sẽ nhớ người cũ.)
Vậy mà hắn dù đã không trở lại