Vân Khanh lắc đầu một cái, hội hoa đăng chẳng qua là nhìn đèn đoán câu đố mà thôi, nàng mắt không thể thấy, có gì có thể chơi, chi bằng an ổn ngồi ở trong phòng.
Thấy thế, thái hậu cũng không từ bỏ, đi đến gần, ôn nhu khuyên giải nói: "Hôm nay bên ngoài nhất định náo nhiệt, ngươi cả ngày ngồi ở chỗ này cũng vô hứng, chi bằng theo ta đi ra ngoài dạo," Dứt lời, đi tới lấy đi sách thẻ tre trong tay nàng, buồn rầu lâu đối với thân thể cũng không tốt.
Ngón tay sờ soạng trống rỗng, trong lòng Vân Khanh bất đắc dĩ một chút, nghiêng người, bĩu môi, bất mãn nói: "Ta không muốn đi."
Trong lòng thái hậu buồn cười, biết được nàng không phải thật sự không muốn đi, chỉ là tức giận chính mình cầm đi sách thẻ tre của nàng mà thôi, khóe môi không tự giác cong lên, đem sách thẻ tre đặt lên bàn sách, cầm lấy áo choàng một bên buộc lên thay nàng, nhìn nàng cụp mắt không nói, bất đắc dĩ nói: "Coi như theo ta đi ra ngoài một chút, được không."
Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu như thế, Vân Khanh đầu hàng, gật gật đầu: "Được."
Hai người trước sau lên xe ngựa, màn xe ngăn trở hàn phong ngoại giới đi vào, bên trong xe ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Vân Khanh dựa vào cửa sổ mà ngồi, trong mũi tràn đầy hương hoa lê thanh nhã mộc mạc, không như hương thơm ngào ngạt của mẫu dơn, mùi thơm ngát thoải mái tâm tỳ, không ngọt không ngán.
Nhìn hoàng hôn phía sau rèm trên con đường dài, hương thơm bí mật bay trong bức màn.
Thái hậu thấy Vân Khanh cúi đầu không nói lời nào, trong lúc nhất thời bốn phía yên tĩnh, bầu không khí hơi quái dị, giữa hai người lời nói càng ngày càng ít.
Trong lòng thở dài, ánh mắt chú ý tới mu bàn tay hơi ửng hồng của nàng, đưa tay nắm chặt tay nàng, nhưng vừa chạm vào da thịt của nàng đã bị nàng tránh ra rồi.
Tràn đầy cô đơn, một tháng qua bất luận cô làm cái gì, Vân Khanh đối với cô đều là chống lại.
Bây giờ như vậy, thái hậu cũng là lúng túng một chút, lại nhìn Vân Khanh, nàng đem hai tay thu về trong tay áo, mím môi không nói, hơi nghiêng người đối mặt phương hướng ngoài xe.
"Vân Khanh ngươi không cần như vậy, giờ này ngày này ta sẽ không đối với ngươi thế nào nữa.
Ngươi không nhận ta, ta cũng không trách ngươi.
Vừa rồi ta thấy mu bàn tay ngươi đỏ mấy phần, ta cho là ngươi lạnh, cho nên.." Thái hậu trả lời có chút cẩn thận từng li từng tí một, tiếng nói cũng trầm thấp rất nhiều, cũng mang theo mấy phần nhu hòa.
Vân Khanh chỉ là lắc đầu một cái, trả lời cô: "Ta không lạnh."
Đầy bụng phiền muộn đến bên miệng đã là không nói gì, mất mác trong mắt sâu không thấy đáy, thu hồi ánh mắt, ngón tay trắng nõn vạch ra một góc màn xe, tà dương lặn về tây, màn đêm dần dần buông xuống, một dòng sông dài mơ hồ xuất hiện ở phía trước.
Trong giây lát, xe ngựa ngừng lại.
Khói mờ màn lạnh, nước sông xa xôi, bóng đêm mông lung trùng điệp, giữa sông hai ba thuyền hoa, mấy phần ánh đèn lấp loé.
Trên bờ hai bên trẻ em huyên náo, đầy đường tất cả đều là trang phục châu ngọc.
Xuống xe ngựa, Vân Khanh đứng ở đó cảm giác ẩm ướt nồng đậm, theo bản năng quay đầu nhìn Hồng Cừ một bên, không hiểu nói: "Đây là bờ sông?"
Hồng Cừ cũng là cười cười: "Cô nương thật là lợi hại, đây là sông đào bảo vệ thành của đô thành, trong sông đều là thuyền hoa, tết nguyên tiêu hôm nay rất náo nhiệt."
Vân Khanh giơ tay vuốt vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn trên trán chính mình, bên tai đều là một mảnh tiếng thì thầm, đèn đuốc nhất định là huy hoàng, khóe miệng một vệt cười khổ, Hồng Cừ dắt tay nàng, mấy người lên thuyền.
Trăng nhạt thu nhỏ, sông gió tập kích người, bốn phía màn tơ thổi liên tiếp, thái hậu đem chén trà đẩy đến trước mặt Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Uống chén trà nóng, sưởi ấm một ít," Cô không dám đem trà đưa đến tay Vân Khanh, sự chống đối của Vân Khanh làm cho cô nhìn mà sợ.
Quả nhiên, Vân Khanh nghe vậy tự mình dựa vào cảm giác tìm tòi đến chén trà, thính lực nàng hơn người thường rất nhiều, bưng lên uống một hớp.
Ánh đèn bên trong khoang thuyền như ban ngày đánh vào trên mặt nàng, hiện rõ sắc mặt của nàng càng rõ ràng càng ấm áp, chỉ là lụa trắng trên mắt nhìn qua quá chướng mắt.
Thái hậu xa xôi thở dài, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người nàng, cô thực sự không biết nên nói cái gì, ánh mắt nhiều lần đi khắp trên người Vân Khanh, một chén trà qua đi cũng chưa có quá mấy câu.
Vân Khanh cũng ở lúc này thả xuống chén trà, đứng lên nói với thái hậu: "Ta muốn đến mũi thuyền xem thử," Hai tay vịn mép bàn muốn đi ra ngoài.
Truyền đến giữa mặt sông truyền đến tiếng nhạc ca phường, khi thì xa xôi kéo dài, khi thì tạp âm trong suốt, khi thì tiếng chói tai khe khẽ, khi thì hiên ngang dồn dập.
Đứng ở đầu thuyền, từng tia gió lạnh vào người, Vân Khanh theo bản năng nắm chặt hai tay trong tay áo, tiếng nước róc rách mang theo tiếng gió truyền vào trong tai, bất giác thật sâu phun ra một hơi.
Trên vai bỗng nhiên căng thẳng, càng là như có như không chạm được da thịt ấm áp, có chút nhột nhột.
Thái hậu đem áo choàng phủ thêm trên người Vân Khanh, đầu ngón tay lướt qua cần cổ nàng, nàng tất nhiên là nhíu lông mày, thái hậu thấy được lại cong cong khóe môi: "Mũi thuyền gió lớn, đi ra cũng không biết thêm bộ quần áo."
Vân Khanh ngớ ngẩn, không cách nào thấy được ý cười khóe miệng của thái hậu, "Ngài yêu thích cảnh sắc như thơ như họa này không?" Nói xong chỉ cảm thấy cay đắng trong miệng, hai năm trước người trước mắt mang theo Mục Tịnh Huyên cũng xuất cung thưởng ngoạn như vậy, khi đó nàng chỉ có thể theo đuôi phía sau, không dám lộ diện.
Thái hậu kinh ngạc chốc lát, không biết trúng ý Vân Khanh, ánh đèn bốn phía rõ ràng âm thầm, chập chờn không ngừng, hai người gần trong gang tấc, thái hậu ôn nhu trả lời nàng: "Không thể nói là yêu thích, cũng không thể nói