Biệt viện.
Gió xuân mang hơi ấm đến, chim cắt líu lo, cầu xuống lượn vòng.
Mục Vân Khanh tựa ở trên giường mềm xuyên thấu qua cửa sổ ngước mắt nhìn dưới cầu yến tử vòng tới vòng lui dựng tổ ấm, mấy chỗ chim oanh tranh giành cây ấm, cánh én nhà ai đưa xuân đây.
Khóe miệng nhếch lên ý cười nhợt nhạt, trong lúc nhất thời nhìn đến xuất thần, sách cầm trong tay rơi xuống trên mặt đất, nàng cúi người đi nhặt, trước mắt đột nhiên lên cái bóng, nàng ngồi thẳng lên vừa nhìn, Mục Tịnh Huyên một vệt hồng y đứng trước mặt nàng, Hồng Cừ cách đó không xa lắc đầu một cái với nàng, ý là nàng không ngăn được quận chúa điêu ngoa này.
Chốc lát, Hồng Cừ lui ra, trong phòng chỉ có hai người nàng.
Khóe miệng Mục Tịnh Huyên cong chếch lên, tinh tế đánh giá cố nhân mấy tháng không gặp trước mắt, khua khua ống tay áo, cười khẽ: "Tỷ tỷ trải qua mấy ngày nay sống rất tốt a, được mẫu hậu giấu ở chỗ này tháng ngày sống rất thư thái a," Âm thanh đầy rẫy trào phúng lạnh lẽo tận xương.
Trào phúng lần này Mục Vân Khanh dường như không nghe được, ánh mắt trở lại trên sách vở, lạnh nhạt nói: "Quận chúa, hôm nay đến nếu như chỉ vì nói những thứ này, vậy ngươi có thể rời đi rồi."
"Thấy được dáng dấp giờ khắc này của ngươi, thật làm cho ta hiếu kỳ trên đời có linh đan diệu dược gì để một bộ mặt nữa người nữa quỷ khôi phục như vậy, vô cùng mịn màng, dường như sống lại, Dược Vương Cốc quả nhiên là mội nơi thần kì," Mục Tịnh Huyên dù bận vẫn ung dung mở miệng, ánh mắt như lưỡi dao sắc hận không thể xuyên thấu trái tim Mục Vân Khanh.
Chạm đến chuyện cũ, đồng tử Mục Vân Khanh co rụt lại, trên mặt trắng bệch, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt mép sách vở.
Mục Tịnh Huyên thấy nàng có biến hóa, cười càng thêm vui vẻ, càng hùng hổ dọa người: "Tiếng kêu tê tâm liệt phế kia, nếu như mẫu hậu nghe được có thể đau lòng hay không, đáng tiếc nàng sẽ không nghe được, ta ở trong trà nàng bỏ mê dược."
Vân Khanh chỉ cảm thấy lạnh cả người, ngậm lấy sự thù hận quay đầu nhìn về phía Mục Tịnh Huyên, cắn răng hỏi: "Là ngươi.."
"Là ta, ngươi có thể làm gì ta, là ta để người hủy dung mạo của ngươi, không chỉ có cái này, ngay cả để ngươi đi tây phiên cũng là ta nghĩ ra, chỉ là sau đó mẫu hậu hối hận, viết thư để cung thân vương ở giáp giới hai nước, tìm người thế cho ngươi, chỉ là thư bị ta cản lại rồi," Nhìn sắc mặt kịch biến của Mục Vân Khanh, tâm tình Tịnh Huyên tốt không gì sánh được.
Tịnh Huyên nhàn nhạt cười, trong thanh âm mang theo vài phần đầu độc, "Mẫu hậu sợ là đến nay cũng không nói cho ngươi biết, ngươi là thân sinh cốt nhục thì thế nào, nàng sợ ngươi hận ta, cho nên nàng tình nguyện oan ức trên lưng mình, để ngươi hiểu lầm nàng đều không muốn nói cho ngươi biết sự thực."
Mục Vân Khanh mở miệng, lại một chữ không nói, nước mắt ở trong hốc mắt xoay chuyển mấy vòng, tia sát ý ngậm trong ánh mắt nhìn về phía Mục Tịnh Huyên, "Hôm nay ngươi nói ra, sẽ không sợ đi không ra biệt viện này sao."
Nhìn sát ý rõ ràng trong mắt Mục Vân Khanh, Tịnh Huyên cũng không lưu ý, chậm rãi nói: "Hôm nay bản công chúa là phụng ý chỉ thái hoàng thái hậu tới gặp mẫu hậu, ngươi nếu giết ta, sợ là thái hậu nương nương cũng không thể nào cứu được ngươi, còn có," Tịnh Huyên dừng một chút, cong môi cười nói: "Đã thẩm tra ta là huyết mạch của tiên hoàng, ta là con gái của tương phi, thái hoàng thái hậu đã hạ chỉ phong ta làm công chúa rồi."
Sau một trận tiếng cười như chuông bạc, Tịnh Huyên đến gần vài bước, ở bên tai Vân Khanh nhỏ giọng: "Bên trên thái hậu còn có thái hoàng thái hậu, vả lại trong lòng mẫu hậu là có ta, nàng nuôi ta mười năm, đây là ngươi không cách nào so được, Mục Vân Khanh, chúng ta xem đi," Thanh âm nhìn như nhìn như ôn nhu như nước lại cất giấu mấy phần sắc bén.
Mục Vân Khanh giờ khắc này đều không rõ ràng, Mục Tịnh Huyên vì sao hận nàng đến thấu xương.
Bước tiến ở trong nháy mắt bước ra cửa ngừng lại, nhanh nhẹn quay người, ánh mắt tươi sáng, ngữ khí uyển chuyển mềm nhẹ: "Còn có chuyện đính hôn của ta cùng Nghiêm Thần đã là ván đã đóng thuyền, không cho phép thay đổi nữa, không có ngươi hắn vẫn là phò mã một triều."
Vân Khanh tay chống ở trên giường mềm nhẹ nhàng thở dốc nhìn Mục Tịnh Huyên rời khỏi, nếu như không phải e ngại thái hậu, nàng nhất định giải quyết người này rồi.
Suy nghĩ cho thái hậu, mất mác trong lòng lại thêm mấy phần, trầm ngâm nửa ngày, càng suy nghĩ không có kết quả.
Khóe miệng phác hoạ một vệt độ cong nhợt nhạt, trong hốc mắt nước mắt lại là càng ngưng tụ càng mạnh.
Nàng không thích Nghiêm Thần, nhưng mà cũng vì hắn cưới được nữ tử ác độc như vậy mà cảm thấy đáng tiếc không đành lòng.
Một phen động tác chạm đến thương thế trên bả vai, đau đến nàng ngũ quan véo cùng nhau, ánh mắt chạm được chén trà trên khay trà, muốn cầm lấy lại không được đánh rơi trên mặt đất, mảnh vỡ tung toé đầy đất.
Nàng từ trên giường mềm đứng dậy, liếc mắt nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, bỏ qua mọi người xuyên qua tầng tầng hành lang uốn khúc, đạp bước tiến phù phiếm đi tới bên hồ trong suốt, lẳng lặng nhìn cái bóng của nàng trong hồ.
Gió nhẹ nhàng, nước dịu dàng, nghênh đón ráng màu, đêm chuyển giao hoàng hôn.
Thái hậu đem nàng giấu ở trong biệt uyển yên lặng này mấy tháng, Mục Tịnh Huyên hôm nay có thể tới nói rõ nàng ở đây đã không phải bí mật gì; Nếu có một ngày thân phận bị vạch trần, nàng đến chết thái hậu càng vì thế trả giá thật lớn, Tiêu gia chính là sợ ngày đó mới không thể chờ đợi được nữa muốn ngoại trừ nàng.
Đêm đó, thái hậu khoanh tay đứng nhìn.
Tất cả những thứ này, thái hậu ngậm miệng không đề cập tới.
Giữa nàng cùng cô, sợ thực sự là không cách nào cùng tồn tại.
Ảnh ngược trong nước mê man lại rõ ràng, sóng gợn bên trên sóng trong suốt hơi xao động.
Nếu trong lòng nàng đối với thái hậu có sự thù hận không thể áp chế như vậy hẳn là tốt, nhưng mà nàng không hận nổi.
Thái hậu là người thân duy nhất trên đời này của nàng, nàng nên lựa chọn thế nào.
"Vân Khanh, ngươi làm sao tới được nơi này." Thanh âm mềm mại vang lên, ánh mắt nhẹ nhàng lưu chuyển khắp trên người thiếu nữ bên hồ, cũng làm rối loạn suy nghĩ của nàng.
Mục Vân Khanh không tự chủ được nhìn lại, chẳng biết vì sao có chút chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn về phía người tới, rõ ràng nàng không có sai vì sao phải cúi đầu, nghĩ như vậy nàng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng trước mắt.
Thái hậu thấy quật cường không tên trong mắt nàng, khóe môi không tự chủ cong lên, ngưng mắt ôn nhu nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Ta ở trong mắt ngươi thấy được không cam lòng, ngươi lại đang nghĩ lung tung cái gì."
Mục Vân Khanh không có trả lời, bốn phía chỉ còn lại tiếng gió thổi rì rào cành liễu mảnh, thái hậu tiến lên đem áo ngoài trong tay bao bọc ở trên người nàng, thay nàng thắt lên sợi dây, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt theo sợi tóc trên trán nàng, giọng điệu oán trách: "Cá tính ngươi đây không để ý liền chạy ra ngoài lúc nào có thể thay đổi một chút."
"Ngài chắc là gặp qua Tịnh Huyên rồi chứ, ngài vì sao giấu ta, tình nguyện ta hận ngài, cũng không nguyện nói ra," Mục Vân Khanh đột nhiên mở miệng, thái hậu cả kinh đầu ngón tay hơi ngưng lại, nụ cười khóe môi thoáng chốc