Thân pháp thái hậu cũng không chậm, cành liễu mang theo sức lực ép về phía Mục Vân Khanh, nàng thấy một chiêu này thế tiến công thật không dám lấy trường kiếm trong tay đi nghênh đón, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, trên trán sợi tóc thổi bay tầm mắt mê loạn.
Thái hậu một cành liễu đánh ở trên cổ tay nàng, cười nói: "Trốn tiếp nữa, có thể trốn đến dưới hành lang, kiếm ở trong tay là trang trí sao?"
Trên cổ tay truyền đến cảm giác đau rát, thái hậu cũng không ý dừng lại, Mục Vân Khanh khẽ cắn răng một chiêu kiếm đẩy ra cành cây gần trong gang tấc, thái hậu trong lúc gấp gáp lui về phía sau, mặt mày nhíu lên, bóng người trước mắt lướt lên, ba phần quen biết cô hình như từng thấy, nghi ngờ sinh ra, rất lâu không tiêu tan.
Vì có được kết quả, cô lấy cành cây làm kiếm đánh úp về phía Mục Vân Khanh, trong dự liệu bị nàng một chiêu kiếm chặn lại, lực trầm ổn kinh hãi, kiếm pháp đặc biệt nên là thân truyền của Dược Vương Cốc, kiếm pháp của người cùng đêm đó cứu cô tám phần tương tự.
Đêm đó nàng mang theo Tịnh Huyên xuất cung du ngoạn chợ đèn hoa, trong người ta tấp nập không cẩn thận Tịnh Huyên không biết đi tới nơi nào, cô lòng như lửa đốt đem ám vệ bên người toàn bộ phái ra đi tìm người, kết quả một mình cô thân đơn bóng chiếc.
Lại càng không biết là người phương nào biết được hành tung của cô, càng xuất hiện mười mấy hắc y nhân đến chặn đường ám sát cô, một người sao có thể bù đắp được mười mấy võ công bất phàm.
Cô trong dự liệu yếu không địch lại nhiều, thời khắc bị thương nặng ngất đi một người lao ra cứu giúp.
Trong mê ly, người che mặt vải đen kia một tay che chở cô, một tay lấy ngân kiếm bên trong tay chặn lại mười mấy thế tiến công của lưỡi kiếm, kiếm trong tay uyển chuyển nhẹ nhàng toàn nổi lên từng trận ánh bạc.
Người áo đen tàn nhẫn dọa người, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, vì là che chở an toàn của cô người kia từ công chuyển thành thủ.
Một mực né tránh tất nhiên là từng lưỡi dao xẹt qua da thịt của người kia, máu tươi đỏ hai con mắt của cô
Kiếm pháp của cô không tầm thường, nhanh như gió to, cho dù cô nằm ở nửa hôn mê cô cũng có thể nhớ rõ
Mây nhạt lơ lửng giữa trời, vẻ mặt tán loạn, thái hậu đã mất đi lòng người trước mắt tỷ thí tiếp, tấm lòng rối loạn.
Một mũi kiếm sắc bén hoảng hốt miễn cưỡng chém đứt cành cây, cô bị ép làm mất đi một nữa cành cây, liên tiếp lui về phía sau vài bước mới đứng vững, hô hấp dồn dập.
Nhìn người trước mắt ném đi trường kiếm đi tới phía cô, gò má nhiễm phải vẻ hoang mang, âm thanh mang tới một phần gào khóc: "Ngài như thế nào rồi, ta..
Ta không phải cố ý, ta.."
Mục Vân Khanh, ngươi đến cùng giấu diếm bao nhiêu chuyện? Vì sao cô tỉnh lại không thấy hình bóng người cứu cô, vì sao cô tra xét cũng không có kết quả, vì sao nàng không nói? Vì sao trong địa lao dưới hình pháp tàn nhẫn như vậy đều ngậm miệng không đề cập tới? Vì sao..
Thái hậu nắm lấy tay lạnh như hàn đàm kia, khí lạnh lẽo giữa ngày xuân lạnh tận xương làm cho cô càng tỉnh táo, âm thanh nhất quán thê tuyệt lành lạnh: "Tết nguyên tiêu của hai năm trước ngươi ở chỗ nào," Hai con mắt như keo dính vào trên gương mặt Mục Vân Khanh, nàng đầu tiên là giật mình, tiếp đó ánh mắt né tránh, rồi là tự nhiên, nàng nhẹ nhàng trả lời: "Hai năm trước, ta nghe theo ý chỉ ngươi đi hòa thân, tất nhiên là ở trên đường hòa thân."
"Ngươi nói dối," Nụ cười khóe miệng thái hậu rất sâu, sau đó trong con ngươi lại không có một phần ý cười.
Mục Vân Khanh không biết cớ gì thái hậu sẽ vô duyên nói tới chuyện này, nàng nỗ lực tránh ra ràng buộc, nào biết thái hậu càng nắm càng chặt, nàng chỉ đành kêu: "Nương, ta không có, ngươi tin ta được không."
Trầm mặc, trầm mặc giống như chết.
Thái hậu bỗng nhiên buông tay nàng ra, nắm lấy tay khác của nàng đi đến phía tẩm điện.
Trên đường cô không nói một lời, tiến vào trong điện cô đem Mục Vân Khanh một mình bỏ ở nơi đó tự mình ở trong tủ tìm kiếm cái gì, giây lát, một cái lệnh bài màu xanh xuất hiện ở trước mắt Mục Vân Khanh, cùng với nói lệnh bài chi bằng nói một cái ngọc bội, toàn thân màu xanh, hoa văn rõ ràng, dưới góc phải có khắc một chữ triện Hàn, đây là Thanh Hàn lệnh của nàng.
Bảy đệ tử Dược Vương Cốc mỗi người có một cái hình dáng tương đồng, chỉ có kiểu chữ không giống, đây là bọn hắn ở bên ngoài cho thấy tượng trưng cho thân phận, nhưng mà thấy qua ngọc bội sư huynh đệ các nàng đã ít lại càng ít.
Nàng từ lâu không biết thất lạc ở nơi nào, nàng nỗ lực phái người từng tìm, nhưng mà tay trắng trở về, không ngờ tới ở nơi này của thái hậu.
Đầu ngón tay trắng nhạt chỉ vào kiểu chữ dưới góc phải, thái hậu cắn răng nói rằng: "Vừa rồi ta mới hiểu rõ, chữ Hàn này là là ý gì, là Hàn của Thẩm Thanh Hàn ngươi, có đúng hay không."
Mục Vân Khanh gật gật đầu, kiên cường nói: "Đây là Thanh Hàn lệnh của ta không sai, nhưng mà chuyện cùng ngài vừa đề cập có liên can gì."
Thái hậu hỏi nàng: "Tết nguyên tiêu của hai năm trước ta bị ám sát, được người bịt mặt cứu, khi tỉnh lại tìm không được tung tích của nàng, ở nơi đó ta nhặt được cái này."
Tay trong tay áo siết chặt lặng yên buông ra, Mục Vân Khanh tầng tầng hít vào một hơi, ý cười trên mặt ba phần chột dạ bảy phần thoải mái: "Không thể nào, Thanh Hàn lệnh ở sau khi tây phiên xé bỏ hiệp ước, ta bị đưa vào cung còn ở trong tay ta, không thể nào là để sót trong dân ở tết nguyên tiêu."
Nói xong, sắc mặt nàng phát lạnh, vội ngước mắt nhìn về phía thái hậu, nghe thái hậu nói: "Ta có nói ta là ở bên trong dân nhặt sao?" Thái hậu đặc biệt đào cái hố sâu, dụ dỗ nàng tới nhảy vào, kết quả nàng thì ngốc hề hề nhảy rồi, ngốc đến đáng thương.
Thái hậu bị ám sát việc này người biết được rất ít, nàng lần đầu tiên vậy mà nói ra chỗ thái hậu đặt mình trong đó, cái hố này nhảy quá thoải mái rồi.
Mục Vân Khanh nhụt chí cầm lại Thanh Hàn lệnh, vẻ mặt âm u, khóe mắt trầm thấp buông xuống.
Ngoài điện gió mát chậm rãi lướt qua cửa sổ, loáng thoáng ngửi được hương hoa lê nhàn nhạt.
Thái hậu đưa tay nhẹ nhàng nâng lên cằm của nàng, đầu ngón tay vuốt lên lông mày cau lại của nàng, dung nhan nõn nà dần hiện lên ôn nhu, vạn lời chỉ chừa một lời: "Ngốc, một mình ngươi sao địch nổi nhiều người như vậy."
"Sẽ không, đệ tử Dược Vương Cốc cũng ở đó, nếu không ta sao mang ngài toàn thân trở ra," Lời tuy như vậy, trên mặt Mục Vân Khanh lại phát hiện lên vẻ suy sụp, nụ cười khóe môi như có như không có ý thê lương, nhớ tới chuyện cũ trong lòng vẻ u sầu làm sao cũng che lấp không đi, trong lòng cũng là có ủy khuất, không cách nào miễn cưỡng vui cười dứt khoác chủ động ôm lấy thái hậu, đem gò má chôn ở trước ngực cô thu lại vẻ mặt, nhỏ đến mức không thể nghe thấy lẩm bẩm nói: "Vân Khanh không phải cầm thú, sao có thể làm như không thấy."
Cúi đầu thở dài, trong đồng tử lóe qua màu đỏ quỷ dị đêm đó, trong lòng cô hổ thẹn lại tăng một phần, phỏng chừng nợ nàng kiếp này vẫn không rõ rồi.
Cho dù người dưng, mấy lần không để ý bản thân tính mạng cứu giúp, cô cũng không cách nào không thay đổi sắc mặt theo.
Sương tan, mộng tỉnh, lần này cô mới nhìn rõ, là tang thương cùng cô tịch vô cùng..
Cô mặt giãn ra cười yếu ớt, mặc cho Mục Vân Khanh ôm cô, giờ khắc này an lòng rất nhiều, phong cung thế nào, hậu vị khó giữ thì lại làm sao, có nàng là đủ.
Giơ tay chạm đến sau gáy mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết được nguyên nhân ngươi không muốn lộ diện, đơn giản sợ ta khi đó giận chó đánh mèo với ngươi.
Đêm đó ngươi bị thương có nghiêm trọng không?"
Mục Vân Khanh lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện này, thuận miệng qua loa: "Nương, qua rồi thì đã qua rồi, ta đói rồi."
Mặt trời sắp lên cao, ngủ dậy đến bây giờ phát sinh nhiều chuyện như vậy, lại là kiếm chỉ yết hầu lại là tỷ thí lại là kinh hồn bạt vía, bận rộn đến thời khắc này nước cũng không uống một hớp, điều này cũng không khỏi quá thê thảm chút rồi.
Thái hậu không nghi ngờ cái khác, cười nói: "Được, A Lục làm đồ ăn, ngươi ăn trước chút.
Muộn chút ta dẫn ngươi đi một nơi."
Thắng đương nhiên có được thực hiện cam kết.
Là đêm, trăng sáng sao thưa, gió chiều cuốn lên.
Mục Vân Khanh vén rèm xe lên nhìn tường đỏ lui về phía sau không ngừng, trời xanh đã bị từng tầng tấm màn đen che lấp, ngói lưu ly ở dưới ánh trăng chiếu hiện ra hàn quang, đầu ngón tay bỗng nhiên trắng nõn phủ ở trên tay của nàng thay nàng khép lại màn che, nhẹ giọng nói rằng: "Tường đỏ ngói đen có cái gì đẹp, chi bằng trước tiên dưỡng tinh thần một chút, ra khỏi cửa cung đừng kêu mệt."
Nàng nghiêng người nhìn thái hậu một thân thường phục, không rõ hỏi nàng: "Ngài có thể xuất cung sao? Không phải phong cung sao?"
Vẻ mặt thái hậu như thường, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Phong cung chẳng qua làm cho thế nhân xem, ta còn không đến nỗi rơi đến chỗ thê thảm như vậy." Mục Vân Khanh gật gù, nàng luôn mơ hồ cảm giác phía sau thái hậu có cỗ thế lực không giống bình thường, so với Dược Vương Cốc càng bí ẩn, không muốn người biết.
Xe ngựa ra khỏi cửa cung, thẳng đến phố xá.
Đô thành phồn hoa không thể so ở trấn nhỏ nông thôn, đêm tối đèn đuốc rã rời, bảo mã hương xa đêm đang kéo dài, trăng có thể thâu đêm làm ánh đèn.
Hai người xuống xe ngựa, Mục Vân