Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

47: Ở Chung​


trước sau


Mục Vân Khanh bên trong nhà bếp nhỏ bận không còn biết trời đâu đất đâu, đợi khi nàng xoay người lại, thái hậu đã không biết đứng ở nơi đó đã bao lâu.
Thái hậu buồn cười nhìn nàng: "Ta cho là ngươi sẽ đem nơi này đốt rồi, nhưng ta vừa thấy dáng dấp ngươi hình như rất thông thạo, Thẩm Kiếm Phong cũng dạy ngươi cái này sao?" Đến gần nàng giơ tay lau đi mồ hôi hột trên mặt nàng, nhìn gương mặt thanh tú nàng trắng bệch, khóe miệng không khỏi cong ra độ cong nhợt nhạt.
"Mới không phải", Mục Vân Khanh bĩu môi, ngửi khí tức mùi thơm ngát thanh nhã thuộc về thái hậu, "Quanh năm theo sư phụ ở bên ngoài du ngoạn, ở tại trong núi thẳm, lâu dần liền học được một chút thức ăn đơn giản, chỉ là sư phụ quá mức lợi hại, mỗi lần đều kén cá chọn canh.

Ta thì nỗ lực đề cao mình nâng cao trù nghệ của mình, đến sau đó," Nàng ngừng lại nhìn thái hậu, con ngươi đen thui chuyển động, tiện đà cười giả dối, "Sau đó, ta liền không làm cho hắn nữa."
"Vì sao," Thái hậu theo lời của nàng hỏi thăm tiếp, ngữ khí lần nữa ung dung, vừa rồi cùng người ở chính điện gút mắc oán sầu cô quên sạch sành sanh, giữa lông mày nồng đậm u buồn dần dần tản đi.

Bên trong nét cười của cô có mừng rỡ, có tán thưởng, càng có kinh ngạc nhàn nhạt, ở trong mắt cô Mục Vân Khanh chỉ là đệ tử giang hồ rời xa nhà bếp áo đến thì đưa tay cơm đến há mồm, nhưng sự thực nói cho cô biết cũng không phải.
Ý cười trên mặt dâng lên, thấy gương mặt thái hậu vẻ không hiểu, trong lòng chẳng biết vì sao thoáng chốc dâng lên một luồng ấm áp, kỳ thực sống sót mới là tốt nhất, sống sót mới có thể cười nhớ lại chuyện cũ, sống sót mới có thể ước mơ tương lai xa xôi.

Ấm áp không tới kịp dâng lên trái tim đã bị một chậu nước lạnh dội triệt để, trong lòng hậu tri hậu giác sinh ra nghĩ mà sợ.
Nàng thu lại tâm thần không thể tả, cười trả lời: "Ngài không biết trước đây sư phụ có bao nhiêu ghét bỏ ta, chờ ta trù nghệ xuất sư, để hắn không có thời điểm bắt bẻ, sau khi quen thuộc thức ăn ta làm, ta liền không làm cho hắn nữa, để hắn nhớ mà không được."
Thái hậu cười khẽ ra miệng: "Ngươi đây coi như là trả thù hắn, cũng không phải phúc hậu."
Mục Vân Khanh không thèm để ý trả lời: "Coi như thế đi," Đem thức ăn dùng hộp cơm từng cái đựng trong đó, khi nhấc trong tay lần nữa xoay người lại, thái hậu tiến lên vươn tay trái ra tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, lại dò ra tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trán của nàng.

Động tác này, từ lúc sau khi nàng trở lại lần nữa, thái hậu làm rất nhiều lần.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thích thù dai như vậy, vì sao sẽ không nhớ thù hận với ta?"
Mục Vân Khanh đối với vấn đề xe nhẹ chạy đường quen này, giống như bất đắc dĩ, nhếch miệng lên: "Ta cũng muốn nhớ, nhưng mà không nhớ được." Câu nói này lại vì nàng kiếm lời được một chút, tay thái hậu đặt ở trán nàng còn chưa tới kịp lui lại, thì thuận thế vỗ nàng một cái, oán trách nói: "Ngốc."
Mục Vân Khanh lui về phía sau một bước, vò vò trán của chính mình: "Ngài có thể thay chữ không? Ngài nói không ngại, ta nghe đều chán rồi."

Thái hậu chần chờ một lát, lại một bản mặt nghiêm chỉnh nói rằng: "Khờ."
Mục Vân Khanh nhất thời nhụt chí rồi, ngoại trừ thái hậu vẫn thật sự không ai nói nàng ngốc, khóc không ra nước mắt, kén chọn này hơn kén chọn khác..
"Còn không đi, trời cũng tối rồi, ngươi muốn ở lại nơi này qua đêm sao?" Thái hậu đúng lúc cắt đứt suy tư nàng, bước chân bước ra ngưỡng cửa lại ngừng lại.

A Lục ngoài cửa lên trước tiếp nhận hộp cơm trong tay cô, cô lại toàn thân nhìn người ở tại chỗ không đi, từ bên trong váy dài đưa tay ra về phía nàng, mặt mày nhu hòa, cười nói: "Thật ngốc rồi sao? Có muốn tìm thái y tới xem một chút cho ngươi hay không."
"Không có," Mục Vân Khanh tiến lên đưa tay gác ở trong lòng bàn tay của thái hậu, hai người nhẹ nhàng nắm chặt.

Không giống lúc trước thái hậu một cái tay có thể hoàn toàn bao vây lấy tay nhỏ bé của nàng, có lẽ đúng như thái hậu nói tới một nửa, nàng đang lớn lên, mà cô lại ngày ngày già đi.
Năm tháng thoi đưa, chỉ mong không ở trên người cô lưu lại một tia dấu vết, để nàng Mục Vân Khanh có thể có cơ hội thực hiện lời hứa của chính mình, có thể ở quãng đời còn lại bảo hộ cô.

Không cầu vinh hoa, chỉ cầu cô có thể như hoàng hôn êm đềm, mây nhỏ mông lung, cung điện sâu sắc.
Bông liễu rơi, bạch điểu về, nhiều lần vịn cành bẻ, khoang dung hạ xuống hành lang.
Mục Vân Khanh bình tĩnh nhìn con chim kia ở trong điện bay mấy vòng không tìm được phương hướng đi ra ngoài, nàng đi dưới cửa sổ mở ra, tà dương nghiêng vào, điểm điểm ánh sáng chói lọi chiếu vào trên bức bình phong, rạng ngời rực rỡ.

Chim nhỏ thấy được ánh chiều tà, chấn động cánh bay đi hướng về ngoài điện, không có thái độ lưu luyến chút nào.
Môi mím chặt dần dần có độ cong, nàng nằm nhoài bên cửa sổ nhìn về phía trời xanh vô biên vô hạn ngoài điện, mê mẫn nói: "Ngài nói, nó cấp bách như vậy đi ra ngoài, là đi về nhà sao?"
"Có lẽ vậy, chim bay mệt mỏi trở về tổ dưới nắng là lẽ thường," Thái hậu bình thản đáp lại, bỗng nhiên lại nói: "Vân Khanh, xin lỗi, ta không cách nào cùng người thường cho ngươi một gia đình," Trong giọng nói ngậm lấy thất vọng nặng nề.
Mục Vân Khanh nghe đến lời này, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt hâm mộ, đứng thẳng người lắc đầu một cái với thái hậu: "Địa phương có ngài chính là nhà, ta chỉ quan tâm một mình ngài, người khác ta mặc kệ."
Nàng xác thực ghi thù, Mục Thụy Quân là cha nàng cũng được, không phải cũng vậy, hai người nàng cũng không có quan hệ.

Trầm mặc, hai người đồng thời dừng lại đề tài khôn kể này.

Đợi đến khi thái hậu lại mở miệng, đã là việc khác, "Vân Khanh, ta đem ám lệnh giao cho ngươi, ám vệ các sau này nghe ngươi điều khiển."
Ám lệnh? Mục Vân Khanh không biết vật gì, chờ khi thấy được đồ vật trước mắt, nụ cười đột nhiên ngưng lại.

Nàng ngơ ngác rút lui mấy bước, cái lệnh bài màu đỏ sậm có khắc hình con rồng này, nàng chỉ gặp qua một lần cũng đủ để cho kiếp này nàng khắc vào xương cốt, trong mắt loé ra khủng hoảng vô tận, thất thanh nói: "Ta không muốn, không muốn, ta.." Nàng đến nay không có quên cái dáng dấp đồ vật này để nàng nhận hết dằn vặt.

Lúc trước chính là nó xuất hiện ở trong phòng mình, thái hậu như điên dại dằn vặt nàng.
Thái hậu chậm rãi tiến lên, nắm lên tay phát run của nàng, lòng bàn tay mồ hôi cũng hết sức rõ ràng, lời an ủi thu vào bên trong bụng, lúc mở miệng đã là một phiên thấu xương: "Bích Lạc khó giải, tuy nói có thuốc tạm thời áp chế, cũng không thể chân chính giải trừ.

Ta không biết thì như thế nào, sức mạnh của ám vệ các mạnh mẽ quá đáng, rơi vào trong tay người khác làm ác không bằng giao cho

ngươi.

Ngươi có thể vứt bỏ sinh tử về Đô thành vì sao thì không thể tin ta một lần."
Nàng ngước mắt nhìn thẳng thái hậu: "Sẽ không, ngài không có việc gì, ta cũng sẽ không nhận, đồ vật của ngài nên chính ngài thu giữ, ta chưa bao giờ nghĩ tới có được những sức mạnh này, trước kia vậy, hiện tại cũng vậy.

Ngài đừng ép ta, được không.."
Những ác mộng như hình với bóng kia, vốn là không cách nào quên, thêm nữa vật này càng là quấy nhiễu nàng không cách nào sống yên ổn.
Thái hậu nắm tay nàng càng dùng sức, nàng không khỏi bị đau, nhìn lên ánh mắt tự do của thái hậu, lời nói tang thương vang lên bên tai nàng: "Ám vệ các là tiên hoàng giao trong tay ta, đã có gần 11 năm.


Nếu là biết được sẽ có lần biến cố này, lúc trước ta cũng cùng ngươi từ chối như vậy, không chấp nhận củ khoai nóng bỏng tay này.

Ám vệ các có thể giúp người, cũng có thể hại người."
"Nếu không có tồn tại của ám vệ các, ta liền sẽ không tìm được Tịnh Huyên; Sẽ không ở khi hòa thân, nhanh như vậy tìm được ngươi, sẽ không bởi vì nguyên nhân của ám lệnh dằn vặt ngươi," Khóe miệng tràn ra nụ cười khổ sở, nắm tay vô lực lỏng ra một chút, lại nói: "Ta biết trong lòng ngươi sợ hãi, nhưng A Lục cũng là xuất thân ám vệ các, nếu như ngươi từ chối vận mệnh của nàng sẽ nắm giữ ở trong tay người, ngươi nhẫn tâm sao?"
Sự thực đồng dạng, đổi loại thuyết pháp, thái hậu dường như vô cùng hiểu lòng của Mục Vân Khanh, đem tâm tư của nàng bắt bí bàn bạc chỗ tốt, suy nghĩ tình cảnh A Lục, Mục Vân Khanh không cách nào không đồng ý.
Trăng liềm như móc câu, ánh trắng như râu bắp.
Trong chính điện, đèn đuốc sáng choang.

Mục Vân Khanh đối mặt ván cờ trắng đen rõ ràng lại vòng vòng liên kết trước mắt, càng mê man, con cờ đen trong tay đã không biết nên đi nơi đâu rồi.

Tuy nói thái hậu bắt đầu nhường cho nàng ba con cờ, nhưng một chén trà chưa qua, con đen của nàng sắp bị con trắng của thái hậu ăn sạch sành sanh.

Suy nghĩ nhiều lần, cầm quân cờ trong tay vứt về trong hộp, chán nản nói: "Ta thua rồi."
Chịu thua luôn được đó, vả lại nàng vốn cũng không phải là khối vật liệu này, năm đó ngũ sư huynh tay lấy tay dạy nàng mấy tháng, cũng chỉ dạy nàng nhập môn đơn giản.

Cuối cùng nói rằng: "Thất sư muội, kiếp này sợ là vô duyên cùng quân cờ," Lại nói: "Ra Dược Vương Cốc, tuyệt đối đừng nói kỳ nghệ của ngươi là Thẩm Thanh Nhiên ta dạy, quá mất mặt ta rồi."
Thái hậu đem cờ từng cái lượm thả lại hộp quân cờ, ngước mắt nhìn lướt qua người gần như ủ rũ đối diện, chế nhạo nói: "Một chén trà chưa qua, thì thua đến mức độ như vậy, ngươi là người đầu tiên kiếp này ta gặp phải," sau khi lượm được không ít cờ trắng, lại tiếp tục nhặt cờ đen, lặp lại đề tài vừa rồi: "Sau này sợ là cũng không ai vượt qua ngươi rồi."
Mục Vân Khanh không thèm để ý đả kích của thái hậu, lời khó nghe hơn nữa nàng đều bị Thẩm Thanh Nhiên từng nói.

Nâng quai hàm xa xôi nhìn thái hậu thu thập thế cờ vô cùng thê thảm, cũng không ra tay giúp đỡ, vừa rồi đầy bụng nước đắng đã biến mất không thấy.


Không thấy nở nụ cười: "Trước đây lúc ta chơi cờ, mỗi lần đều là ta thua, sư phụ hoặc là sư huynh đều sẽ phạt ta thu thập ván cờ, chỉ có hôm nay thua mới không bị phạt.."
Lời của nàng còn chưa nói xong cũng bị thái hậu miễn cưỡng cắt đứt, "Nếu đã như vậy, vậy ngươi tiếp tục thu thập, ta mệt rồi."
Tự mình đào hố, tự mình nhảy.

Mục Vân Khanh yên lặng thu thập ván cờ, nàng thật không nên nhiều chuyện, thái hậu cũng như bọn họ là tuyệt tình..
Lúc này ngoài cửa xuất hiện bóng người như bóng đêm, Mục Vân Khanh cúi đầu nhặt con cờ vẫn chưa lưu ý, thái hậu vừa nhìn quét đến người đứng thẳng ngoài cửa, gật đầu với nàng, người kia lập tức lắc mình lui ra.
Không mấy chốc, thái hậu đuổi Mục Vân Khanh đi, sau khi thấy người tiến vào tẩm điện nhận lấy ván cờ vừa rồi, một mình hạ xuống.

Lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân nặng nề, không giống uyển chuyển như A Lục.
Người đến độc thân tiến vào trong điện, nụ cười trên mặt như hoa mẫu đơn nở rộ, nhìn thấy thái hậu trong điện cũng không hành lễ, chỉ là đứng địa phương xa cô mấy bước, tỉ mĩ quan sát Bạn cũ mấy tháng này không gặp.

Môi ngậm lấy nụ cười như có như không: "Thái hậu, mấy tháng không gặp, ngài vẫn là ngông cuồng tự đại như vậy.

Phong cung, ngài quả nhiên là dương dương tự đắc, ngoại giới gió nổi mây vần đều không quan hệ với ngài.

Từ ngưỡng cửa như trấn đến cô độc lẻ loi, cảm giác này rất tốt a."
Thái hậu cầm cờ đen trên không trung thoáng ngừng lại, suy tư một hồi lâu sau mới cẩn thận hạ xuống một con cờ, ánh mắt dính vào trên ván cờ, một tấc cũng không thưởng cho người đến.

Tiếng nói lành lạnh cũng như thường ngày: "Liễu phi, hôm nay mà đến sợ không phải ôn chuyện cùng ai gia đâu."
"Liễu phi này đã nhờ cái phúc của nữ nhi ngài, mấy tháng trước cũng đã ở trong lãnh cung bệnh qua đời, hiện tại ta chẳng qua là thứ dân thông thường mà thôi, gánh không nổi xưng hô trong miệng thái hậu nương nương, Liễu Uyển Âm nhìn thái hậu đánh cái vòng với cô, nàng cũng vui vẻ diễn kịch với cô, ở trong mắt nàng một tù nhân có gì đáng sợ.
Cờ đen hạ xuống, thái hậu thu hồi hai tay đặt giữa gối, hai con mắt như nước, mặt mày như tranh, quay về Liễu Uyển Âm cong môi cười yếu ớt:" Chuyện Vân Khanh không làm tốt, mẫu thân ta đây thay nàng khắc phục hậu quả, ngươi nói như thế nào?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện