Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

5: Đầu Mối​


trước sau


Nhắc tới người này, mi tâm nhu hòa Thẩm Thanh Hàn giãn ra, sầu muộn của mấy ngày qua vào thời khắc này thoáng nhạt đi một chút, tiếng nói nhẹ nhàng: "Không cần, tóm lại ta sống sót thì không lo không có ngày gặp lại, đợi đến xuất cung sẽ cùng nàng gặp mặt cũng không trễ, ngươi truyền lời thì nói ta rất tốt, sau khi xuất cung gặp lại."
Giờ khắc này gặp lại, nguy hiểm rất lớn.

Thẩm Thanh Hàn nhớ tới chuyện hôm nay thái hậu hỏi tuổi tác, thì kinh hãi không thôi.
A Vũ gật đầu, bỗng nhiên lại nói: "Trong cốc hỏi chúng ta khi nào trở lại, sắp ăn tết rồi, đêm trừ tịch có thể về kịp không."
Thẩm Thanh Hàn hơi mím một ngụm trà, mùi thơm ngát lượn quanh giữa răng, thân thể cũng ấm áp rất nhiều, trả lời A Vũ: "Đô thành đến Dược Vương Cốc xe ngựa chạy lộ trình mười ngày mà thôi, chắc có thể chạy về được.

Mấy ngày nữa, ta liền nhắc với cô rời khỏi," Dừng một chút, lại hỏi: "Sư phụ có tin tức về không."
A Vũ lắc lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ: "Không có, lão cốc chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn nếu không truyền tin tức trở lại, không ai có thể tìm được hắn."
Từ lúc mười năm trước, Thẩm Thanh Hàn khi bái Thẩm Kiếm Phong làm sư phụ liền biết hắn là phóng túng không chịu trói buột, người thích du ngoạn, trên cõi đời này sợ là không ai có thể ràng buộc hắn.

Năm đó hắn ở trên đoạn hồn cứu Thẩm Thanh Hàn, cũng là trùng hợp.

Ai biết hắn cứu người lại bỏ mặc người, đem Thẩm Thanh Hàn ném một bên, chính mình đi rồi.

May mà mấy tháng sau, lần nữa gặp phải hắn, Thẩm Thanh Hàn nói cái gì cũng sẽ không tiếp tục buông tay, gắt gao quấn quít lấy hắn.
Thẩm Kiếm Phong bị Thẩm Thanh Hàn quấn không thể làm gì, đành nhận lấy tên đồ đệ này, hỏi đến tên, đứa trẻ nho nhỏ nói quanh co trả lời không biết.


Thẩm Kiếm Phong không kiên nhẫn, đơn giản theo họ Thẩm của hắn gọi là Thanh Hàn.

Thẩm Thanh Hàn hỏi đến nguyên do cái tên, Thẩm Kiếm Phong se se râu mép chính mình, cầm ly rượu híp mắt, nói rằng: "Lần đầu thấy ngươi chính là nơi mùa đông lạnh giá, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chữ Hàn thích hợp với ngươi, chỗ cao lạnh lẽo vô cùng."
Thẩm Thanh Hàn một đứa trẻ choai choai chưa cập kê, giải quyết toàn bộ vấn đề thái y viện đều khó giải quyết, trong mấy ngày, truyền khắp thâm cung.

Hơn nữa, ở nơi thâm cung đều là nhân vật nóng bỏng tay.
Còn nữa, Dược Vương Cốc chữa bệnh nghìn vàng khó cầu, không, vạn vàng sợ là đều không thể đổi lấy.

Làm sao có lúc người bị bức ép đến góc tường, Thẩm Thanh Hàn cũng không cách nào từ chối, không biết hoàng hậu ngất ở Ninh An cung có quan hệ gì với mình, trong cung thái y nhiều như vậy, vì sao nhất định muốn chính mình một đại phu ngoại lai đi điều trị.
Vừa vào cửa cung sâu như biển, cong cong lượn quanh nơi này lượn quanh quá nhiều quá nhiều, đây là Thẩm Thanh Hàn ngoại trừ đi chỗ thái hậu, bất luận người phương nào không đưa tay bắt mạch nữa.

Hôm nay thái hậu càng để cho mình đi bắt mạch cho hoàng hậu, Thẩm Thanh Hàn tất nhiên là một ngàn cái mười ngàn cái không muốn.

Cung nhân một bên đều là vỗ tay thở dài, ai thán không ngớt.
Ngoài phòng phong tuyết tàn phá, thái y chờ chực không đến, mọi người càng là hoảng loạn, hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, vô cớ ngất xỉu, đã là chuyện lớn, thầy thuốc một bên càng không thực thi cứu viện cứu giúp, điều này làm cho mọi người làm sao không hoảng.
Thái hậu tiếp nhận nước trà cung nhân bưng, hơi ngửa đầu uống vào một ngụm, nước trà nóng bỏng tiến vào yết hầu, trong nháy mắt ấm áp rất nhiều.

Nhìn Thẩm Thanh Hàn lành lạnh cao ngạo một bên, hai mắt không có gợn sóng, da thịt trắng nõn hơn tuyết, bên trong gân xanh mạch lạc mơ hồ có thể thấy được, nghẹ giọng hỏi: "Ta biết được quy tắc Dược Vương Cốc, Thẩm đại phu có điều kiện gì đều có thể ra, ta sẽ đem hết toàn lực thỏa mãn ngươi."

Khách mời tới, không thể ép quá mức, vả lại có ân cứu chữa bệnh của cô.
Ép phải làm giặc, đại thể nói chính là Thẩm Thanh Hàn giờ khắc này, nàng cũng không phải người lòng dạ ác độc, chỉ là nàng không muốn rơi vào bên trong đầm nước bùn thâm cung, thái hậu từng nói, nàng cũng không thể không quản.

Thở dài một tiếng, gọi A Vũ đến, tay duỗi ra từ ống tay áo khoát lên lòng bàn tay của A Vũ, đứng dậy, bắt mạch.
Thái hậu đặt chén trà xuống, thấy lông mày hơi nhíu vừa rồi của Thẩm Thanh Hàn giãn ra, hai tay trắng nõn chậm rãi cất vào ống tay áo, khóe miệng treo một phần ý cười, ngữ khí kiên định rộng rãi: "Nàng đây là mang thai, trong lòng ưu tư quá nhiều, thêm vào lao lực quá mạnh, vì thế mới sẽ té xỉu, không sao."
Tiếng nói kết thúc, mọi người đều là bày ra miệng cười, ngay cả thái hậu mấy ngày qua chưa từng cười cũng là hài lòng hòa thuận vui vẻ.

Hoàng gia lại gặp đại hỉ, tất nhiên là đại sự khắp chốn mừng vui.
Thái hậu ngoài mừng rỡ, trước mắt lại hiện lên dáng dấp non nớt của Vân Khanh.

Dưới hành lang uốn khúc, cô nhìn thấy thân thể mềm mại của Vân Khanh đi tới phía mình, trong miệng không ngừng mà kêu "Nương, nương thân", ngọt mà mềm mại, nhóc con hô hoán chạy ở trong hành lang, chạy cuống lên, một bước không đuổi tới, té xuống, không có trong dự liệu sàn nhà lạnh lẽo, mà là lồng ngực ấm áp mùi hoa lê nhàn nhạt.
Tiêu Cẩn Hoa ôn nhu đem nhóc con trong lòng đỡ đứng dậy, vừa lau mồ hôi vừa trách mắng "Làm sao hấp ta hấp tấp, nào giống nữ nhi, xem mồ hôi trên đầu ngươi, cẩn thận chút nữa gió thổi thì cảm nhiễm phong hàn," Tuy là trách mắng, lại tràn đầy thương yêu cùng sủng nịch.

Nhóc con nghe được cười ha ha, lấp lánh trong đôi mắt tràn đầy nhảy nhót, vui mừng mà nói: "Nương, hoa lê nở rồi, thật nhiều thật nhiều, thật là đẹp, chúng ta đi xem," Nhóc con lôi kéo mẫu thân biến mất ở khúc cuối hành lang uốn khúc, tiếng cười vẫn vang vọng ở bên trong toàn bộ hành lang uốn khúc.
Thái hậu bỗng dưng ngước mắt thì thấy được Thẩm Thanh Hàn hé miệng nói chuyện, đầu hơi nghiêng, A Vũ một bên ghi chép cái gì, ngược lại vừa nghĩ, chắc là ra phương thuốc.

Ngưng thần im lặng, thận trọng chăm chú đáng tiếc tuổi dậy thì thì đã bị mù.

Chỉ chốc lát sau,

thái hậu dời tầm mắt, ở trên người thái y thiên hô vạn hoán cuối cùng lộ mặt, thấy hắn đầy người phong tuyết, thở hồng hộc, lại thêm kinh hoảng không ngớt.

Sau khi vào điện, càng là đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thái hậu không nói nữa, đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Thanh Hàn, vỗ nhẹ bờ vai của nàng, thấy nàng ngẩng đầu, đầy mặt nghi hoặc, mi mắt cũng là trên dưới rung động, từ từ mở miệng giải thích nàng không rõ: "Ta hôm nay làm người khó chịu, không biết Thẩm đại phu có thể dành thời gian dùng cơm trưa với ta không."
Cô đây là đang biểu đạt áy náy của chính mình? Nếu như không đồng ý, cô chắc cho rằng chính mình còn đang giận cô; Thẩm Thanh Hàn lại lúng túng rồi, hai tay trong tay áo qua lại đan xen vuốt nhè nhẹ, con ngươi buông xuống, cực kỳ do dự.
Thái hậu nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, trong lòng yên lặng thở dài, ôn hòa nói với nàng: "Vấn đề này cũng đáng giá ngươi suy nghĩ lâu như vậy."
Thẩm Thanh Hàn chỉ cảm thấy ánh mắt của đỉnh đầu đem nàng nhìn thấu, từng tấc từng tấc nhìn đến sâu trong linh hồn chính mình, lần nữa thấp thỏm bất an, hô hấp dồn dập lên, một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Thái hậu mặt mày cong lên, hiểu ý nở nụ cười, phân phó xuống.
Thẩm Thanh Hàn không hiểu thái hậu vì sao nhất định phải cùng mình ăn cơm, một người mù cả món ăn đều không thể thấy, có lạc thú gì?
Thẩm Thanh Hàn ngồi ở chỗ đó cúi đầu ăn, nhai nhai vô vị, sơn trân hải vị thì thế nào, không có lòng ăn xuống, không bằng cám bã rau dại.

Thái hậu cùng Thẩm Thanh Hàn vẫn không nói chuyện, rất có loại ý vị thực bất ngôn tẩm bất ngữ (Khi ăn cơm không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện) kia, cung nữ một bên giúp đỡ Thẩm Thanh Hàn chia thức ăn, nàng chia cái gì, Thẩm Thanh Hàn ăn cái đó.
Mãi đến tận một món ăn lên tới, phá vỡ yên tĩnh giữa hai người.

Mùa đông cực lạnh, ngự trù phòng đại thể sẽ chuẩn bị một ít lẩu, hôm nay bởi vì thái hậu dặn dò, biết được thái hậu mời tiệc nàng, vì vậy lên một nồi thịt dê.

Vị canh ngon ngọt, khi tuyết lớn đầy trời, mà dùng thỏa đáng đến cực hạn.
Nhưng mà Thẩm Thanh Hàn một người mù khứu giác cực kỳ nhạy cảm với mùi, sau khi ngửi thấy được vị kia, lông mày không tự giác véo lên - nàng không thích thịt dê.

Bởi vì nàng từ nhỏ không chịu được mùi vị đó, bất luận đầu bếp làm sao che lấp mùi riêng biệt của thịt dê, đều chạy không thoát mũi của nàng.
Thái hậu nhìn lướt qua Thẩm Thanh Hàn, thấy nàng ngừng đũa lại, không rõ hỏi: "Không hợp khẩu vị của ngươi?"

Thẩm Thanh Hàn hơi ngưng lại, mũi thở co rúm mấy lần, không biết trả lời như thế nào, chỉ đành lắc đầu một cái, nhận mệnh cầm lấy đũa gấp lên đồ ăn nuốt xuống, vốn tưởng rằng có thể lừa gạt qua như thế, ai ngờ thái hậu lời tốt nói: "Thẩm đại phu, thử xem thịt dê này thế nào," Ra hiệu cung nữ một bên chia qua cho nàng.
Thẩm Thanh Hàn lúc này hận không thể lấy đầu đập đất, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Đưa đầu một đao, rụt đầu vẫn là một đao.

Vì vậy, Thẩm Thanh Hàn hao hết khí lực gấp lên một miếng thịt dê, đột nhiên nhét vào trong miệng chính mình, chưa nhai liền nuốt xuống, ai ngờ tốc độ quá nhanh, ho lên.

Cung nhân một bên bưng tới nước trà để nàng uống, qua một lát mới từ bên trong phản ứng lại, quay về xin lỗi với thái hậu: "Thanh Hàn thất lễ rồi."
Thái hậu vừa rồi luôn không nói, không có nghĩa là cô không chú ý hành động của Thẩm Thanh Hàn, thấy nàng hai gò má nhiễm phải màu hồng, đã là khuôn mặt xấu hổ.

Trong lòng chẳng biết vì sao xúc động, quỷ thần xui khiến hỏi: "Ngươi không thích thịt dê", nói xong, chính mình cũng thực sự giật mình, thẳng tắp mà nhìn cái nồi trước mắt.

Thẩm Thanh Hàn khi nào rời khỏi, cô cũng không có ấn tượng.
Bốn phương một mảnh trống vắng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nhẹ nhàng của cung nhân, thái hậu liên tục nhìn chằm chằm vào vị trí Thẩm Thanh Hàn vừa ngồi, đầu ngón tay chặt chẽ lướt ở mép bàn.

Bên tai truyền đến tiếng kêu của Tô Đồng, nhếch miệng lên buồn bả cười, ý thức tan rã dần dần thu hồi, yên lặng nói: "Tô Đồng, Vân Khanh không thích thịt dê, nàng cũng không thích."
Tô Đồng không rõ, bật thốt lên: "Ai."
"Thẩm Thanh Hàn," Thái hậu đáp.
Người không thích thịt dê nhiều lại nhiều, hôm nay thái hậu làm sao quan tâm cái này, chẳng lẽ nhớ nhung trưởng công chúa hành động dị thường.

Ngước mắt tầm nhìn rơi ở trên mặt thái hậu, dưới trang điểm thanh đạm đã không che giấu được ngày càng tiều tụy, chưa dời ra tầm mắt, liền bị lời thái hậu làm kinh sợ: "Ngươi không cảm thấy, trên người Thẩm Thanh Hàn có quá nhiều địa phương cực kỳ giống Vân Khanh sao."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện