Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

7: Ác Mộng​


trước sau


Mạch tượng không trầm không nổi, càng không hề sai biệt với người thường.
Không thể nghi ngờ, Thẩm Thanh Hàn mê man rồi.

Thu hồi tay tìm mạch, từ ống tay áo hơi cuộn lại, ý đau thoáng chốc tràn về quanh thân, trên sống lưng mồ hôi lạnh ra từng tầng, từ khi nàng bước vào tòa cung điện này tới nay, thì chưa từng có người nói với nàng nửa câu, tính toán đều đang xem chuyện cười của nàng.
Học y quá nhiều, theo phía sau Thẩm Kiếm Phong, bắt mạch tuy nói không vô số, cũng hơn một nghìn, nhưng mà cùng hôm nay như vậy lại không từng có.

Bất an, do dự, giãy dụa, cơ hồ muốn đem nàng nuốt hết.

Dưới lần này đến lần khác, Thẩm Thanh Hàn duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, hai lần tìm tới, vẫn như trước đó.

Vậy đã nói rõ, không phải vấn đề nàng bắt mạch, mà là mạch tượng hoàng hậu như vậy.

Chạm đến bàn tay hoàng hậu, mới phát hiện bị phù thủng.
Cớ gì sẽ là như vậy.
Thẩm Thanh Hàn đem sách y nhớ trong đầu lục soát một phen, vẫn cứ không có kết quả.


Trên dung nhan trắng bệch mồ hôi lạnh thấm ra, gắt gao mím môi lại.
Thái hậu thấy tâm trí Thẩm Thanh Hàn đã hỗn loạn rồi, bước khẽ tiến lên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, ngữ điệu hững hờ: "Thành tâm, kiên trì, tỉ mỉ, ba cái thiếu một thứ cũng không được, mà ngươi lúc này đã thiếu mất hai thứ, chỉ còn lại thành tâm."
Bỗng nhiên trợn to hai mắt, trong đầu Thẩm Thanh Hàn nhớ tới, lúc trẻ con, đã từng có người nói với nàng: Cất rượu, thành tâm, kiên trì, tỉ mỉ, ba thứ thiếu một thứ cũng không được, làm người cũng là như vậy.

Đầu ngón tay bị tre nhọn đâm thủng truyền đến từng tia ý đau, tre nhọn, sách tre, Thẩm Thanh Hàn đột nhiên ngẩng đầu, đúng, sách tre, trước mắt tuy là màu đen như mực, nhưng trong lòng đã như ngôi sao sáng tỏ.
Thẩm Thanh Hàn hỏi: "Toàn thân hoàng hậu là phù thủng, ngày gần đây không cách nào ăn uống?"
"Đúng, từ hôm qua hoàng hậu thì chưa từng dùng qua đồ ăn." Cung nhân một bên con mắt đột nhiên nổi lên tia sáng, cao giọng trả lời.
Một hỏi một đáp này tất nhiên là cục đá ném vào sông, trong nước sóng gợn lên, sóng lăng tăng tròn tròn tan ra mà tới.
Ngữ điệu nhẹ bên tai hiện lên, trong mọi người nên cho là châu đầu ghé tai.

Thẩm Thanh Hàn không cách nào thấy được trang trí trong điện, chỉ có thể hỏi tiếp: "Trong tẩm điện gần đây có đổi trang trí gì không?"
Vấn đề rầu ông này cắm cầm bà nọ này, cơ hồ tất cả mọi người trầm mặc, thậm chí thổn thức không ngớt.

Thẩm Thanh Hàn mím môi chờ trả lời, đợi được lại là tiếng quát lạnh của thái hậu: "Vấn đề này rất khó trả lời sao? Có muốn ai gia đi Thượng Cung cục tra một chút hay không."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bàng hoàng không ngớt.

Cung nhân dẫn đầu mặt lộ vẻ kinh hãi, cuống quít tiến lên quỳ xuống đất trả lời: "Hai ngày trước, tủ trong điện rơi xuống một khối sơn, nô tỳ liền sai người thay đổi, vừa rồi khi Thẩm đại phu hỏi, nô tỳ nhất thời không nhớ ra được."
"Ở đâu, có thể dẫn ta đi xem hay không," Thẩm Thanh Hàn từ trên giường đứng lên, mắt nhìn phía trước.
Cung nhân tất nhiên là đưa mắt tìm đến phía thái hậu, chờ sau khi thái hậu gật đầu mới đứng lên đón Thẩm Thanh Hàn đi tới trước tủ, sau khi ngửi thấy được nước sơn gay mũi, Thẩm Thanh Hàn không kiên nhẫn lấy tay áo bịt lại miệng mũi.

Tìm được vị trí nguyên nhân sinh bệnh, Thẩm Thanh Hàn đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.

Xoay người lại nói: "Nàng như vậy cũng không phải là phương thuốc của ta gây nên, mà là bị mùi nước sơn này gây thương tích, nàng bởi vì duyên cớ bào thai trong bụng thể yếu hơn người thường, mà nàng ở trong điện lâu nhất, vì vậy phát bệnh nhanh."
Thẩm Thanh Hàn lục lọi đường khi đến đi trở về, khóe miệng khinh bỉ cong lên: "Thanh Hàn đã nói ra bệnh và nguyên nhân sinh bệnh, tin tưởng các vị thái y sẽ có phương pháp cứu trị, Thanh Hàn sẽ không ở trước mặt các ngươi múa rìu qua mắt thợ."
Nàng là sẽ không ra phương thuốc gì nữa, ngã một lần khôn ra thêm.

Dựa vào cảm giác hành lễ đối với thái hậu, trầm giọng hỏi: "Thái hậu, hiềm khích này của Thanh Hàn có rửa sạch hay không."
Thái hậu nhìn lướt qua thái y một bên, đều là mặt lộ vẻ lúng túng, bị một đứa trẻ chưa cập kê trào phúng như vậy, nhưng mà, đáng đời..
"Nếu đã như vậy, các vị thái y có dị nghị gì không," Mắt lạnh quét một vòng, chạm đến ánh mắt ác liệt của Thái hậu cũng không ngừng tự chủ cúi đầu, thái hậu chính là nhất quốc chi mẫu, thần tử làm sao nhìn thẳng, quả thật bất kính.
"Thái hậu, có thể đưa Thanh Hàn trở lại hay không," Tiếng nói của Thẩm Thanh Hàn mang đầy uể oải, một thân là vết thương, lại là lo lắng hết lòng, thật không có tinh lực như vậy cùng những người này hao tổn nữa.

Chờ sau khi hỏi được phương pháp cứu trị, thái hậu mới tự mình đưa Thẩm Thanh Hàn trở về, cô vốn không phải là người vô tình, giữa hoàng hậu và cô cũng không phải là quá gần gũi, cô không cần giữ ở chỗ này, còn nữa hoàng hậu chính là vãn bối, nào có lý lẽ cô canh giữ ở bên cạnh hoàng hậu.
Dọc theo đường đi, Thẩm Thanh Hàn rõ ràng chống cự đối với thái hậu quá sâu, nếu là người bình thường có được chăm sóc của thái hậu như vậy, tất là thụ sủng nhược kinh, cảm ân đái đức, mà nàng là có thể lùi thì lùi, lùi không được thì tránh.
Thái hậu đem tất cả những thứ này thu hết đáy mắt, che đậy ngờ vực trong lòng, ở

sau khi đem người đưa đến nơi ở, quay lại chính điện, dặn dò Tô Đồng: "Đem người toàn bộ rút về, không cần giám thị, mặt khác, đem thương thế của Thẩm Thanh Hàn khếch trương mấy phần lại truyền đi."
Tô Đồng nghi ngờ nói: "Đây là vì sao."
"Nếu thật là nàng trở về, có người biết được nàng bị thương nặng, chắc chắn không nhịn được đến xem một chút, nhưng lại bị vướng bởi người giám sát, tất sẽ do dự, như vậy, ta đem người không muốn làm chuyển đi, người kia tất sẽ đi vào," Thái hậu đứng trước tấm bình phong, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua hoa lê của bức tranh, lại phân phó nói: "Đem hai cây lê bên trong Vị Ương Cung dời một gốc cây qua đây, nhớ kỹ cẩn thận gốc cây kia, đó là mười năm trước Vân Khanh trồng."
Tô Đồng gật đầu tán thành, tiếp đó lui ra.
"Đừng mà, đừng mà."
Người trên kệ hình nhìn bàn là càng ngày càng gần hướng về phía khuôn mặt mình, hai con mắt tràn đầy hoảng sợ, cả người như lá cây trong gió thu lãnh liệt lắc lư không ngừng, muốn tránh, nhưng mà xích sắt đem thân thể vững vàng mà cố định ở bên trên giá hình, không tránh được, không trốn được.

Không ngừng lắc đầu, không ngừng giãy dụa, không ngừng cầu xin, cuối cùng đổi không về được từng tia một bỏ qua.
Nhiệt độ cao của bàn là nóng đỏ gương mặt, trên mặt tái nhợt hiện ra hơi hồng không bình thường, xèo một tiếng, bàn là dán lên da thịt tiếp theo rít lên một tiếng tràn ngập toàn bộ phòng giam, khuôn mặt nữ tử trên kệ hình dữ tợn, một mặt đẹp như thiên tiên, một mặt như ác ma, chất lỏng đỏ tươi theo khuôn mặt tí tách chảy trên đất.
"A, đừng mà, đừng mà." Người trên giường đột nhiên quát to một tiếng lật ngồi dậy, con mắt trừng lớn, lông mi tinh tế tỉ mỉ không ngừng run rẩy dữ dội.

Trước mắt vẫn là một vùng tăm tối, mênh mông vô bờ, bóng tối không ngừng nuốt chửng bao phủ chính mình, tâm tính thiện lương như bị một đôi tay vô hình bóp lấy.

Không thể thở nổi, hai tay dường như không được chính mình khống chế xoa mặt của mình, nơi tìm thấy không phải nơi máu thịt be bét loang loang lổ lổ, là bóng loáng như da thịt như trẻ con, một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Mộng, đúng, là mộng, là mộng."
"A Vũ, A Vũ, ngươi ở đâu," Thẩm Thanh Hàn quay đầu nhìn về phía rìa ngoài, hai tay lục lọi thành giường, giây lát, tiếng bước chân dần dần đến gần, Thẩm Thanh Hàn dựa vào cảm giác nắm lấy tay của người đến, không ngừng hoảng loạn: "A Vũ, A Vũ, ta có phải rất đáng sợ, có phải là có phải là.."
"Thanh Hàn, ngươi làm sao dáng..


Dáng dấp như thế," Người đến mặc cho Thẩm Thanh Hàn nắm lấy hai tay nàng, một thân Thượng Cung trang màu nâu nhạt nhăn nheo hết cũng không để ý chút nào, viền mắt đỏ lại đỏ.
Nghe được âm thanh người đến, hoảng loạn trong lòng thối lui mấy phần, hai tay Thẩm Thanh Hàn theo cánh tay người đến từng tấc từng tấc sờ qua, lướt lên gò má của nàng, hai con mắt u ám dường như nhìn thấy tia sáng, mặt mày cong cong, nước mắt lại theo khóe mắt trượt xuống, che giấu một chút thấp thỏm cùng bất an, nhẹ giọng kêu: "Nguyễn cô cô, là ngươi sao."
"Đúng, là ta, Nguyễn Nguyệt," Một câu trả lời khẳng định, cụp mắt thấy được mười ngón tay sưng đỏ trên mặt, nước mắt đau lòng ầm ầm mà xuống, yên lặng hỏi nàng: "Hai mắt ngươi vì sao mù, dung mạo này..

Dung mạo sao như vậy."
Đầu ngón tay tìm tòi đột nhiên ngưng đọng, Thẩm Thanh Hàn lau đi nước mắt trên khóe mắt chính mình, kéo Nguyễn nguyệt ngồi ở trên mép giường, bình tĩnh trả lời: "Cô cô, Thanh Hàn trong thư đã từng nói, chuyện cũ đã qua rồi, không cần nhắc lại.

Bây giờ như vậy, Thanh Hàn sống rất tốt."
"Nếu ngươi thật sự đổi tên thay mặt, vậy thì không nên trở về, nếu bị phát hiện, lẽ nào ngươi thật như con mèo có chín cái tính mạng hay sao.

Ngươi có thể từ trong địa lao ăn thịt người kia chạy đi, thì làm về đệ tử Dược Vương Cốc," Nguyễn nguyệt nín thở tĩnh khí nhìn kỹ Thẩm Thanh Hàn, mấy câu nói cơ hồ là dưới tình thế cấp bách bật thốt lên.
Thẩm Thanh Hàn lẳng lặng lắc đầu một cái, khẽ cười nói: "Cô cô, nếu Thanh Hàn chưa từng cho biết trước, ngươi còn có thể đem ta phân biệt được với Mục Vân Khanh sao?"
Hết chương 6
Mùi sơn hại người ở trong lời Lãnh Lô Y là có, ta sẽ không nói tỉ mỉ, câu nói kia nhiều lắm.

Người có hứng thú có thể tự mình đi đi thăm dò xem..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện