Lục Ly lại bị thái hậu triệu đi Lạc Vân cung đánh cờ, vốn là chuyện thường, nhưng hôm nay hắn luôn cảm giác thái hậu có chút không giống trên ván cờ cô luôn luôn lấy nhu thắng cương, hôm nay hạ xuống từng bước sát chiêu một, không để lại chỗ trống, tàn nhẫn dị thường, hắn ứng đối đến có chút vất vả.
Bỗng dưng, thái hậu hạ xuống một con cờ, cười hỏi Lục Ly: "Nghe nói ngươi năm nay chắc có 20, nhược quán* đã qua, có thể đính hôn rồi?"
(*) Nhược quán: Chỉ thanh niên tuổi 20.
Lục Ly cả kinh đến con cờ trong tay không cẩn thận hạ sai, lệch dưới vài bước, hắn đã mất đi lòng hối tiếc, thái hậu chưa bao giờ quản chuyện khác, hôm nay thực tại có chút khác thường, hắn có chút hoài nghi thái hậu có phải là biết được Mục Vân Khanh ở trong phủ hắn.
Hắn lo sợ bất an ngước mắt nhìn thái hậu, thấy cô sắc mặt bình tĩnh, mới trả lời: "Ba mẹ thần không ở đô thành, đến nay chưa từng đính hôn."
Thái hậu nói: "Nga, thật không, chi bằng ai gia giúp ngươi tứ hôn, giúp ngươi chọn nội trợ hiền thế nào."
Lục Ly ngừng thở, trong điện lửa than dồi dào, lòng bàn tay bất giác tràn ra mồ hôi, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn cờ, đứng dậy quỳ ở dưới chân thái hậu, thỉnh tội nói: "Thần có phụ kỳ vọng thái hậu, sợ không thể thuận theo tâm ý ngài, từ xưa hôn nhân đại sự lệnh của ba mẹ như lời người làm mai, việc kết hôn nên là ba mẹ làm chủ."
Lục Ly không cần phải nhiều lời nữa, lấy cớ này đủ để chống đỡ, cũng không phải là hắn không muốn, mà là nên nghe theo ba mẹ an bài, ba mẹ cách xa ở Giang Nam, hắn không thể một mình thành hôn.
Ai ngờ thái hậu vẫn chưa giận tím mặt, vẻ mặt bình thản, ngôn từ ôn hòa: "Không sao, ngươi chỉ cần trả lời ngươi nguyện hay không, ai gia tứ hôn, có thể biết cho ngươi mà nói là quang vinh lớn lao, ta tin tưởng cha mẹ ngươi sẽ không có nói hai lời, cũng sẽ vui mừng."
"Thần không muốn." Lục Ly nói thẳng, dập đầu chấm đất.
Thái hậu sắc mặt lành lạnh, thưởng thức cờ trắng trong tay, lạnh nhạt nói: "Vì sao không muốn, hẳn là trong lòng ngươi có trúng ý cô nương rồi.
Như vậy cũng không sao, nói ra tên họ, ai gia tứ hôn cũng giống như vậy."
Lục Ly nơm nớp lo sợ quỳ ở nơi đó, thực sự không nắm chắc được tâm tư thái hậu, hắn biết được cô là mẫu thân của Mục Vân Khanh, càng nên biết được người trước mắt cao cao tại thượng còn là nhất quốc chi mẫu, thái hậu đã từng nhiếp chính mấy năm, mặc dù từ lâu không từng hỏi việc triều đình, nhưng tâm tính vẫn là biển sâu khó lường.
Trong lòng hắn treo lên đá tảng nghìn cân, không biết nên trả lời như thế nào, trầm tư chốc lát, cắn răng trả lời: "Thần..
Trong lòng thần quả thật có người yêu."
"Là ai, nói ai gia nghe một chút," Thái hậu vẫn cứ ôn tồn, khóe môi cong lên, thấy Lục Ly giữa trán bốc lên mồ hôi lớn chừng hạt đậu, cầm trong tay quân cờ ném về bên trên bàn cờ, cốc một tiếng ở trong điện yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, tiếng thái hậu lạnh lùng: "Có phải là vị cô nương xinh đẹp trong phủ ngươi giấu kia không?"
Việc đã đến nước này, Lục Ly có ngốc cũng nên rõ ràng, thái hậu đã biết Mục Vân Khanh ở trong phủ hắn rồi.
Hai con mắt hắn thất thần, am hiểu sâu có phụ ủy thác của Vân Khanh, quỳ ở nơi đó không nói nữa, không nói phải cũng không nói không phải.
Lục Ly phản ứng như thế, thái hậu chẳng biết vì sao có chút an lòng, chí ít biết tung tích của đứa trẻ.
Hai tay cô có chút run rẩy, bưng lên nước trà bên cạnh bàn sâu sắc uống một hớp, mặt mày không còn là quạnh quẽ vừa rồi, tiếng nói cô cũng là có chút âm run: "Nàng còn tốt..
Còn tốt không?"
Lục Ly cắn chặt hàm răng một chữ không nói, thái hậu chưa từng trách móc nặng nề, thả người rời đi.
Cô có chút uể oải, tựa ở trên giường mềm xoa huyệt thái dương giữa trán chính mình, hỏi Tô Đồng một bên: "Nàng muốn cái gì, vì sao không trực tiếp hồi cung nói với ta, trong lòng nàng ta thật sự có phải không bằng một Lục Ly nàng quen biết nửa năm."
Tấn vương ngày ấy thấy chân dung thì rõ ràng thiếu nữ đụng vào hắn kia chính là Mục Vân Khanh, mà tiểu thái giám hỏi đường kia chính là Mục Vân Khanh cải trang.
Hắn tưởng Mục Vân Khanh đùa giỡn, cũng không nghĩ cái khác nữa, từng cái đem cái thấy cái nghĩ nói cho thái hậu biết.
Sau đó Tô Đồng cũng phát hiện có người tiến vào phòng nàng từng tìm đồ vật, chìa khóa mặc dù thả lại tại chỗ, nhưng nàng vẫn là phát hiện chỗ bất đồng.
Hai chuyện phát sinh ở cùng lúc này, thái hậu cũng ý thức được Mục Vân Khanh thực sự hồi cung rồi..
Thái hậu đối với Lục Ly khoan dung cũng bởi vì Mục Vân Khanh, thái hậu tứ hôn ai dám chống cự.
Tô Đồng trấn an nói: "Có lẽ ngài cả nghĩ quá rồi, trưởng công chúa nhất thời ham chơi thôi, ngày mai nói không chừng sẽ tiến cung tới gặp ngài."
Thái hậu lắc đầu: "Nàng không phải người ham chơi, giờ khắc này trở về nhất định là có việc, ngươi phái người đi trông chừng Lục phủ, nếu nàng rời khỏi, ngươi phái người lập tức báo cho ta biết."
Tô Đồng theo lời lui ra.
Sáng sớm hôm sau, Mục Vân Khanh ngồi ở trong phòng, chống quai hàm ngưng mắt, đầu ngón tay không ngừng mà gõ mặt bàn, Lục Ly đối diện nghiêm túc thận trọng, lông mày tuần tú nhìu chặt, "Ta cũng không biết thái hậu vì sao nhanh như vậy liền biết rồi, ngươi làm thế nào."
"Rời khỏi, ta dự định về Dược Vương Cốc," Động tác Mục Vân Khanh gõ mặt bàn hơi chậm lại, quay về cười nhạt với Lục Ly, "Dược Vương Cốc phong cảnh cũng không tệ, mặc dù không bằng Giang Nam, nhưng ngay lúc đó mùa xuân rồi, tòa hoa lê trong vườn kia của ta cũng nên nở ra rồi, đến thời điểm đó ngươi rảnh rỗi đi chơi một chút."
Đây coi như là lời mời rồi, Lục Ly gật đầu, đứng lên nhìn thiếu nữ nhàn hạ tươi đẹp trước mắt, ý cười nhợt nhạt, cực kỳ giống hoa sen kề cận nước sương ở giữa sông đón gió nở rộ, tốt đẹp chính là khiến người ta không nhịn được hít sâu mấy cái hương thơm, trong lòng một mảnh an bình.
Hắn đưa tay ra chỉ chỉ đầu Mục Vân Khanh, ung dung nói: "Được, đợi ta xin nghỉ với bệ hạ, liền đi tìm ngươi."
Không nhắc đến xin nghĩ con đỡ, nhắc lên cái này, Mục Vân Khanh phù phù một tiếng không nhịn được cười, nói: "Ngươi xin với bệ hạ mấy tháng kỳ nghỉ nói là phụ thân bệnh nặng, giờ lại xin ngươi lấy lý do gì?"
Phụ thân bệnh nặng..
Mục Vân Khanh mỗi lần nhớ tới gương mặt màu máu đỏ thắm của Úy Trì Kính kia, thì không nhịn được muốn cười, nếu như là có một ngày, Úy Trì Kính biết con trai của hắn sau lưng nguyền rủa hắn như vậy, có nên giận đến cầm lấy gậy đánh người hay không.
Lục Ly biết nghe lời phải trả lời: "Ta tự có lý do của ta, ngươi có muốn ta phái người đưa ngươi trở về hay không?"
Mục Vân Khanh từ chối: "Không cần, ta sẽ liên hệ người Dược Vương Cốc, bọn họ sẽ bảo vệ ta, ngươi không cần lo lắng, ngược lại là ngươi, thái hậu nơi đó ngươi làm sao bàn giao?"
"Thái hậu sẽ không làm gì ta, nếu không hôm qua ta sẽ không an toàn từ trong cung trở về rồi," Hắn luôn cảm giác có chút kỳ quái, thái độ thái hậu không phải cứng rắn, mà là có chút bất đắc dĩ.
Cô hoàn toàn có thể buộc Mục Vân Khanh hồi cung, ngược lại, cô cũng không có làm gì, chỉ hỏi Vân Khanh có tốt hay không.
Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Trước cửa ngừng một chiếc xe ngựa, nghĩ đến Mục Vân Khanh tối hôm qua đã có ý nghĩ rời đi, nàng đi mấy bước, lại xoay người lại nhìn Lục Ly ôn hòa mười phần trên