- Cuối cùng cũng tìm được ngươi!Một giọng nói non nớt từ bên ngoài vọng vào khiến ta giật mình. Quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Nguyệt thở hổn hển dựa vào cửa sổ nỗ lực bò lên trên.Tóc nàng hơi loạn, trán cũng lấm chút mồ hôi. Nàng ngồi trên bệ cửa sổ, có chút thở không ra hơi mở hồ lô ngọc bên hông, uống một ngụm.Hương rượu nồng nàn lập tức lan tỏa khắp không gian.Lòng ta trở nên sáng rõ."Ngươi… cũng không phải là người."Ta khàn khàn lên tiếng.Thì ra sau khi chết, lại có thể lần nữa nghe thấy giọng nói của chính mình.Đã quá lâu rồi…- Phải.Thiên Nguyệt mỉm cười, không hề có ý định giấu giếm.- Ta là Thủy Thiên Nguyệt, thủ hộ giả Tuyệt Địa chi môn của Cửu U Ma Thần Điện… Được rồi, giờ có nói ngươi cũng không biết, đợi tới Âm giới, ngươi sẽ hiểu ngay thôi.Trong lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một trản đèn. Đó là một trản đèn vô cùng tinh xảo, không có lửa, chỉ nhạt nhạt tỏa ra hắc khí quẩn quanh.Ta vô thức run rẩy trước nó."Ta không đi!"Ta lui lại phía sau một bước, cực lực kháng cự."Ta muốn lưu lại bên chủ nhân."Thủy Thiên Nguyệt nhìn ta bằng ánh mặt pha chút thương hại.- Ngươi đã chết rồi…Nàng nhẫn nhại khuyên nhủ ta.- Ngươi cần phải đi tới nơi ngươi thuộc về. Một linh hồn sau bảy ngày vẫn cố nán lại dương giới, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không? Ngươi sẽ biến thành cô hồn dã quỷ mất đi thần trí, sẽ bị đủ các loại quỷ sai cùng tu chân giả tiêu diệt! Tệ hơn là, hồn phách của ngươi có thể sẽ băng tán, hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không được siêu sinh!"Siêu sinh?"Ta đạm đạm nhìn nàng."Ta không cần được siêu sinh. Ta chỉ muốn ở bên chủ nhân, dù chỉ thêm một khắc, có hồn phi phách tán, ta cũng cam lòng."- Aiii…Thủy Thiên Nguyệt thở dài, lẩm bẩm tựa như nói với chính mình.-Cô nương, ngươi thật ngốc… Nhưng mà ta, lại cứ luôn không thể từ chối những kẻ ngốc như thế này… Kì thực chính ta, cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi…Rồi nàng nhìn lướt qua chủ nhân còn nằm mê man trên giường, lông mày khẽ cau lại. × — QUẢNG CÁO —- Ngươi ở lại cũng vô dụng. Hắn… có thể sẽ không tỉnh lại nữa."Ngươi nói gì? Chủ nhân sẽ không tỉnh lại?"Nhận được sự thừa nhận của nàng, lòng ta chợt hoảng hốt."Tại sao chứ? Dù bi thương khá nặng nhưng chủ nhân cũng không thể mất mạng chỉ vì những vết thương này!"Hắn mất mạng không phải vì mấy vết thương cỏn con này!Thủy Thiên Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.- Là linh hồn của hắn, linh hồn hắn đang bị thứ gọi là "Hệ thống vận hành" của thế giới này ép buộc thao túng, hắn kháng cự, nhưng là hậu quả của việc kháng cự lại "Hệ thống" còn tệ hơn cả chết… hồn phách hắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn!Ta chết lặng trước những lời nói của nàng."Hệ thống" là gì ta không biết nhưng ta biết, hồn phách của chủ nhân, đang bị đe doạ!- Hắn muốn giết "nữ chính".Giọng của Thủy Thiên Nguyệt chợt pha thêm chút hứng thú.- Các ngươi chắc chắn là không biết đi? Các ngươi kì thật chỉ là những nhân vật trong một trò chơi mà thôi! Trò chơi này được kiểm soát bằng một thứ gọi là "Hệ thống". Sự tồn tại của nó trong thế giới này cũng giống như thần viết mệnh vậy, nó trải sẵn con đường tương lai cho các ngươi và các ngươi buộc phải tuân theo con đường đó…Nàng nhếch khóe môi một cách đầy mỉa mai.- A… Viết nên toàn bộ số mệnh của một người, ngay cả ta, kẻ nắm giữ sổ sinh tử cũng vô pháp làm điều đó! Thế nhưng, "Hệ thống" lại có thể làm được, bởi những thế giới do bọn chúng điều khiển, đa phần chỉ là do chính chúng huyễn hóa ra! Nói cách khác, những nhân vật như các ngươi vốn dĩ là không có thật, cho nên bị điều khiển cũng chẳng ai quản…Đột nhiên, ánh mắt Thủy Thiên Nguyệt trở nên đầy căm phẫn. Nàng siết chặt hồ lô ngọc, giận dữ nhìn về phía chủ nhân.- Nhưng là, cách đây một vạn năm, một số "Hệ thống" phạm vào giới hạn quy tắc! Bọn chúng ngấm ngầm viết số mệnh cho những người không phải do chính chúng huyễn hóa ra! Chúng cướp đoạt thế giới khác, đồng hóa và cai quản nó, ép toàn bộ những người sống trong thế giới đó tuân theo mọi luật lệ mà chúng viết ra! Giống như các ngươi, vốn sự tồn tại của các ngươi là tự do nhưng bởi vì bị "Hệ thống" cắn nuốt nên buộc phải trở thành trò chơi do nó cai quản! Số mệnh của chính mình lại do kẻ khác thao túng, thật nực cười!Ta ngơ ngác nhìn vẻ mặt căm hận của Thủy Thiên Nguyệt. Hình như nàng vô cùng hận cái thứ gọi là "Hệ thống" này."Nhưng rốt cuộc là tại sao hồn phách của chủ nhân ta lại…?"- Ta nói rồi, là do hắn đã muốn giết "nữ chính".Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.- Trò chơi này rất đơn giản. Một kẻ đến từ thế giới khác gọi là "nữ chính" sẽ đi theo con đường mà "Hệ thống" viết sẵn, trong đó, mọi nhân vật phải xoay quanh