- Không phải! Ngươi không phải!- Huyền ca?!Cả ta và Hạ Tuyết Tâm đều sững sờ nhìn chàng đột ngột rơi vào cuồng loạn.Chàng đẩy Hạ Tuyết Tâm ra, lại kịch liệt giãy dụa. Những sợi xích cứa vào da thịt chàng nhưng ngăn không được sự kháng cự của chàng.Chàng bỗng nhiên bật khóc.Một dòng huyết lệ từ hốc mắt chàng chảy xuôi hai bên gò má.Tâm trí ta đột nhiên thanh tỉnh hoàn toàn."Huyền Thiên Minh!"Ta không còn do dự nữa.Đã chết thì thế nào?Cho dù chúng ta âm dương cách biệt, cho dù chàng biết rõ rằng nếu còn nhớ tới ta, chàng sẽ phải chịu vô vàn thống khổ, nhưng là đến cuối cùng, chàng vẫn lựa chọn kháng cự.Chẳng sợ hồn phi phách tán, chẳng sợ vĩnh viễn nhớ nhung, chàng vẫn không chịu lừa gạt chính mình.Ta há có thể cô phụ chàng!Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết bên nhau!- Ngươi! Các ngươi!Khuôn mặt của Hạ Tuyết Tâm trở nên vặn vẹo.- Các ngươi tuyệt đối không được phép! Hắn là của ta! Của một mình ta!Tiếng hét của nàng ta như xé toạc không gian, hồ nước chấn động dữ dội, toàn thân ta đau đớn kịch liệt.Hạ Tuyết Tâm thoắt cái xuất hiện bên cạnh ta, giơ tay siết chặt lấy cổ ta.- Tiện nhân! Ngươi dám cướp đồ của ta! Đã chết còn dám cướp đồ của ta! Ngươi không nên tồn tại! Ngươi không nên tồn tại!Cổ họng đau đớn khiến trước mắt ta trở nên tối sầm."Chàng… không phải…"Nhìn gương mặt dữ tợn gần trong gang tấc kia, ta khó khăn thở hắt ra, bàn tay cứng đờ vươn ra bắt ngược lại cổ tay nàng ta."Chàng không phải món đồ của ngươi!"Ta nghiến chặt răng, lần đầu tiên, toàn bộ cảm xúc kích động hoàn toàn mất khống chế."Ta cũng không cướp đi bất cứ thứ gì của ngươi cả! Là chính ngươi! Chính ngươi ngang ngược ép buộc chàng! Chính ngươi ngang ngược cướp đi tự do của chúng ta! Ngươi lại có tư cách gì làm thế!"- Ngươi!"Hạ Tuyết Tâm! Hôm nay dù có phải tan biến tại đây, ta cũng sẽ không để cho ngươi tiếp tục khống chế số mệnh của chúng ta thêm nữa!"Ta siết chặt tay, trong ánh mắt kinh hoàng của nàng ta, toàn bộ phong cấm vô hình xung quanh bỗng chốc vỡ vụn.Sợi dây đỏ nơi cổ tay ta chợt trở nên nóng cháy.- Aaaaa!!Hạ Tuyết Tâm hét lên thất thanh. Một ngọn lửa bất chợt bao phủ lấy nàng.- Nóng quá! Cứu ta! Cứu ta!Nàng ta giãy dụa đẩy ta ra. Toàn thân nàng bốc cháy, cuối cùng hóa thành một vệt sáng và biến mất như chưa từng xuất hiện.Nhưng ta chẳng có thời gian mà để ý tới điều đó.×— QUẢNG CÁO —Ta quay lại, Huyền Thiên Minh vẫn ngơ ngác tựa như một con rối gỗ hoàn toàn không có linh hồn.Ta phải đưa chàng trở về."Huyền Thiên Minh!"Lực cản vô hình giữa ta và chàng khiến ta chẳng thể tiến thêm bước nào nữa nhưng ta vẫn vươn tay ra, nỗ lực với lấy bóng dáng chàng."Chủ nhân… Chàng vẫn còn nhớ ta phải không? Tên của ta... Tên của ta..."Ký ức là một mảnh hỗn loạn.Ta hận chính mình, tại sao ngay cả tên cũng chẳng thể nhớ!Nước mắt của ta trượt xuống gò má rồi không tiếng động tan biến.Chàng giật mình ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đặc dần trở nên thanh tỉnh.- Ngươi…?Hơi ngẩn người, ánh mắt đã tràn đầy ôn nhu, hệt như hai mươi năm về trước, thiếu niên văn nhã như ngọc toàn thân chằng chịt vết thương dịu dàng nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch của hắn.- Làm sao ta có thể quên?"Ngươi tên… Huyền Tâm!"Huyền Tâm, Huyền Tâm… Tâm của Huyền - Tâm.Ta hỉ cực mà khóc."Phải, ta tên Huyền Tâm, tâm của chàng, Tâm!"Cho đến tận bây giờ ta mới biết, thì ra bắt đầu từ khi đó, trong lòng chàng, đã luôn có ta rồi."Trở về thôi, Thiên Minh…""Được."Chàng câu môi cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, một lần nữa soi sáng sinh mệnh của ta.Dây hồng quấn quanh, lực cản vô hình hoàn toàn biến mất, bàn tay ta, cuối cùng cũng có thể chạm tới chàng.***- Sao mà lâu thế chứ?Nhàm chán ngồi trên mỏm Huyền Nhai, Thủy Thiên Nguyệt lại uống thêm một ngụm rượu nữa. Du Thiên ngồi bên cạnh nàng, dưới chân đè một vầng sáng bảy màu không ngừng dãy giụa.- Ngoan ngoãn chút, đừng để ta phải ném ngươi vào Cửu Âm Trản!Thủy Thiên Nguyệt cười lạnh. Vầng sáng dường như nghe hiểu lời nàng nói, lập tức