Huyền Thiên Ân là nhi tử độc nhất của giáo chủ Huyết Ma Giáo.Hai chữ "Huyết Ma" nghe có vẻ dọa người nhưng kì thực, từ khi Huyền Thiên Ân hắn ra đời tới nay, hắn chưa từng thấy người trong giáo làm chuyện gì "dọa người" cả.Một đám như quỷ tham tài đầu thai, cả ngày cắm đầu cắm cổ kinh thương, mang núi vàng núi bạc khóa vào trong kho lén lút tính toán, hơi sức đâu mà dọa người nữa?Nói đến cũng phải nói đi. Năm năm tuổi, hắn bắt đầu sờ soạng được một chút lí do tại sao mà người trong giáo lại so với thương nhân còn thương nhân hơn như vậy…Tất cả cũng chỉ vì, phụ thân hắn chính là một tên phá gia nha!Thật muốn phun máu!Mùa xuân năm ấy, phụ thân đưa hắn cùng mẫu thân xuống núi dạo hội.Lại nói, trong cảm nhận của hắn, mẫu thân chính là nữ nhân đẹp nhất trên đời. Vừa ôn nhu lại thông tuệ, chuyện gì cũng biết, chẳng hiểu sao lại rơi vào ma trảo của phu thân hắn…Phụ thân hắn chính là lão hồ ly ngàn năm, có đôi khi mẫu thân bị đùa giỡn đến xoay quanh, hắn ở bên cạnh nhìn thật sự là gấp giậm chân cũng không có cách nào!Mẫu thân của hắn, chính là đơn thuần như vậy nha! Vô pháp!Lần dạo hội xuân năm đó, cũng là do Bạch Dực đường chủ và Chu Ninh đường chủ đột nhiên hành động vô cùng kì quái.Ngày thường hai người họ chính là oan gia gặp nhau liền đỏ mắt, nháo loạn túi bụi, vậy mà hôm đó không biết vì lí do gì lại lén trốn xuống núi cùng nhau.Phụ thân hắn vô tình phát hiện, liền hứng thú bừng bừng muốn mang mẫu thân hắn bám theo, lấy mĩ danh là xuống núi dạo hội xuân một chuyến, nhưng toàn giáo đều biết, thực chất phụ thân chỉ là muốn đi rình trộm mà thôi!Mẫu thân hắn lãnh tính, không ưa náo nhiệt, phụ thân hắn ngược lại, cực kì hứng thú với mấy chuyện bát quái thế này, còn nói mẫu thân nên tò mò nhiều chút mới có nhân tình vị.Lúc ấy Huyền Thiên Ân chưa biết hội xuân là gì, nhưng mắt hồ ly của phụ thân vừa cong lên, hắn liền chẳng có chút dự cảm tốt lành nào.Vì thế, hắn cũng sống chết bám theo.Hắn là một hài tử hiếu thuận! Hắn phải bảo hộ mẫu thân hắn!Cuối cùng, một nhà ba người hắn cùng nhau xuống núi.Nếu không phải khuôn mặt phụ thân thỉnh thoảng lại tối sầm xuống liếc hắn một cái thì tổng thể khung cảnh thoạt nhìn cũng khá hài hòa.Hội xuân vô cùng náo nhiệt. Đủ loại đồ ăn mới mẻ, đủ loại giải trí mà trên núi không hề có bày ra trước con mắt bé nhỏ của Huyền Thiên Ân.Kì thực đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống núi. Hắn không nhịn được tò mò ngắm đông nhìn tây, cảm giác giống y như vừa lọt vào thế giới khác vậy.Phụ thân một tay ôm hắn, tuy rằng mặt thỉnh thoảng vẫn trầm xuống nhưng đại đa số thời gian vẫn là cao hứng mua cho hắn cái này cái kia.Bị nhét đầy một thân đồ chơi mới mẻ cùng đồ ăn vặt, hai cha con Huyền Thiên tộc lần đầu tiên gạt bỏ thành kiến, cùng nhau quậy đến quên trời quên đất.×— QUẢNG CÁO —Chơi một hồi, liền hoàn toàn mất dấu Bạch Dực và Chu Ninh đường chủ…- Đều tại ngươi, Tiểu Thảo Tử!Phụ thân có chút ghét bỏ liếc hắn.- Nếu không phải ngươi làm vướng tay vướng chân thì sao ta có thể mất dấu họ được!Huyền Thiên Ân nhỏ bé không nhịn được trợn trắng mắt.Phu tử dạy, không được đổ sai lầm của mình lên đầu người khác nha phụ thân!Nhưng hắn là một hài tử ngoan, hắn không thể cãi lại phụ thân…- Đừng gọi con Tiểu Thảo