- Phụ vương, người đưa ngọc bội cho nữ nhi!An Dương quyết định cực nhanh.- Nữ nhi đem về trước nói là phụ vương ngài mua cho mẫu phi, người cũng đừng có ở trên thuyền đến hết đêm nữa, thành thật trở về phủ nhận lỗi đi! Mẫu phi nhận được lễ vật, tâm trạng tốt, tám phần sẽ không đánh người quá đau đâu…An Vương giống như ruồi mất đầu, nghe chữ "đánh" cả người đều hoang mang rối loạn.- Nhưng… nhưng mà…- Không có nhưng!An Dương chém đinh chặt sắt nói.- Là mười vạn lượng a! Nếu người còn không thành thật về nhận lỗi, mẫu phi lửa cháy thêm dầu, nữ nhi cũng hộ không được người!- Ta…An Vương héo héo đáp ứng.- Được rồi…- Vương gia! Không thể!Hạ Tuyết Tâm cuống quít lên tiếng.Ngay trước mặt Huyền Thiên Minh và La Hạo, vương gia lại muốn đem ngọc bội đưa cho An Vương phi, bảo nàng vứt mặt mũi ở nơi nào!Còn nữa, bây giờ trở về phủ, nhãi ranh An Dương này nhất định cáo trạng trước, đem hết nước bẩn hắt lên người nàng, nàng lại chưa kịp "thổi gió bên gối" vương gia, vương gia tuyệt sẽ không bảo trụ nàng, mụ già vương phi kia nhất định sẽ lăn lộn chết nàng!- Vương gia, chẳng phải người nói sẽ đưa ngọc bội cho thiếp thân ư? Sao lại thành đưa cho vương phi rồi?Dung nhan như mẫu đơn kiều diễm của nàng ta nhiễm lên một tầng sương mù, mềm mại đáng yêu nhìn An Vương.- Còn nữa, thiếp thân chưa từng ngắm bình minh trên bờ Bình Nhạc, vương gia, chẳng phải người hứa đêm nay cùng thiếp ở lại Mẫu Đơn Quyên này hay sao?- Ta…Thấy mị nhãn của Hạ Tuyết Tâm, An Vương lại đầu óc hồ đồ, bắt đầu do dự.Huyền Thiên Minh đứng gần, đang xem kịch xem đến mùi ngon liền thuận chân đạp thêm một cái.- Ai da, quận chúa, không ngờ một thiếp thất cũng dám ngỗ nghịch ngài a…Hắn mị mắt, cười đến phong tình vạn chủng, tuấn mĩ dung nhan nhất thời khiến xung quanh toàn bộ thất sắc.- Vương gia, ngài phải suy xét kĩ a… Tiên pháp* của vương phi điêu luyện hết sức, ngay cả tiểu dân chỉ lăn lộn trong giang hồ cũng từng nghe qua, ngài nhất định phải cẩn thận…Hắn cố ý kéo dài hai chữ "tiên pháp", An Vương nghe được liền không tự chủ được co rúm lại.- Đi về! Mau trở về!Hắn lập tức hướng về phía An Dương, lấy lòng nói.- Nữ nhi, ngươi nhất định phải… hảo hảo khuyên bảo mẫu phi ngươi, nói cho nàng, ta là vì nàng mới hoa tiền, biết không?- Vương gia!Hạ Tuyết Tâm giận run người nhưng An Vương đã quyết, quay sang quát nàng.- Câm miệng! Ở đây không có chuyện của ngươi! Lăn trở về trong phủ cho ta!Nàng ta choáng váng, nộ khí công tâm mà quay ngoắt lại, chỉ vào Huyền Thiên Minh.- Tiểu nhân hèn hạ! Đều tại ngươi!- Hạ Tuyết Tâm…Huyền Thiên Minh lơ đãng mà gõ gõ chiết phiến vào lòng bàn tay.×— QUẢNG CÁO —- Uổng cho ngươi luôn tự cho mình là thông minh, đến bây giờ ngươi còn chưa nhận rõ vị trí của mình sao?Hắn càng cười tươi, ánh mắt lại sâu như vạn trượng vực thẳm, mơ hồ nổi lên thị huyết cực hạn tà tính.- Long phượng ngọc bội? Vĩnh hằng chi tâm? A… Ngươi xứng sao!- Ngươi!!!Hạ Tuyết Tâm cuối cùng cũng mất sạch lí trí, sát khí cuồn cuộn lao lên muốn liều mạng với Huyền Thiên Minh.Hắn vân đạm phong khinh, đang định tiện tay phế bỏ nàng ta thì một người đã từ đằng sau xẹt qua chắn trước mặt hắn.Rắc một tiếng ghê người, cổ tay Hạ Tuyết Tâm đã bị tá*.- Mưu hại phu quân ta - chết!Người tới lạnh băng buông ra một câu. Khuôn mặt tựa như ánh trăng trong trẻo, tinh mĩ lại hờ hững, môi đỏ như máu, tóc đen như mực, ánh mắt hoàn toàn không lộ nửa phần cảm xúc chiếu thẳng vào Hạ Tuyết Tâm.Hạ Tuyết Tâm trong đầu ầm vang một tiếng.- Ngươi… ngươi không phải chết rồi sao?Nàng ta quên cả đau, toàn thân run bần bật.- Chính ta đã giết ngươi… Ngươi làm sao… có thể…Huyền Tâm mặt vô biểu tình nhìn xuống Hạ Tuyết Tâm ngã ngồi trên mặt đất.Đối với người này, nàng từ lâu đã coi như người chết, không phải không hận, chỉ là nàng tin phu quân nàng nhất định đã thay nàng báo thù.- Quỷ! Có quỷ a!!Không gì đáng sợ hơn nạn nhân bị chính mình giết chết lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Hạ Tuyết Tâm bị dọa hỏng mất, hét lên thất thanh, phát cuồng mà lao ra khỏi phòng.- Bắt lấy nàng ta! Đưa về phủ!Trước mặt người ngoài lại nháo sự thành như vậy, An Dương tiểu quận chúa cảm thấy mặt mũi mất sạch, giận run quát lên một tiếng.Cuối cùng nàng rất lễ phép nói lời cáo biệt, cùng một hàng nô tỳ nô bộc mang theo An Vương rời khỏi thuyền hoa, hồi phủ.- La Hạo…La Hạo mặt không biểu tình, tư thế đang vô cùng lãnh khốc, đột nhiên lại rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà giống như vừa rớt