Đứa bé cuối cùng... vẫn là không còn nữa.Lệ Phương ngơ ngẩn ngồi bên bờ sông, hai tay ôm chặt lấy thi thể lạnh ngắt của con trai mình, dường như cũng đánh mất toàn bộ hô hấp.Con trai cô tên Hiên Vũ, năm tuổi, vừa thông minh lại hiểu chuyện.Bé mất tích từ chiều qua, sáng nay, một người đứng trên cầu vô tình nhìn thấy có vật thể khả nghi trôi nổi trên sông bèn hô hoán xung quanh, tới khi vớt được lên bờ thì mọi sự đã quá trễ.Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy đây?Đại não truyền tới từng cơn đau buốt khủng khiếp ngược lại khiến cho Lệ Phương hoàn toàn mất đi cảm giác.Cô mờ mịt mà nhớ.Ngày hôm qua, con trai vẫn còn bình bình an an gọi điện cho cô, tủi thân làm nũng nói muốn ăn bánh phô mai cô làm, xin cô nhất định phải tới gặp bé.Cô lúc ấy... đã nói gì ấy nhỉ?À..."Hiên Vũ ngoan, mẹ dạo này hơi bận, vài ngày nữa lại tới thăm con được không?"Cô, từ chối bé.Từ chối nguyện vọng cuối cùng của con trai mình.Ha ha ha.- Lệ... Lệ Phương! Em không sao chứ?Hải Lam hoảng hốt lay động cô gái bên cạnh.Đôi mắt chị đã hoàn toàn sưng đỏ lên vì khóc nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bất thường của Lệ Phương.Vẻ mặt đó khiến chị thực sự sợ hãi.- Lệ Phương, xin em nén đau buồn...Hải Lam nhịn không được lại nức nở khóc.- Chuyện xảy ra không ai mong muốn cả, em làm ơn bình tĩnh! Hiên Vũ trên trời có linh nhất định cũng không muốn thấy em như thế này!Tầm nhìn tan rã của Lệ Phương cuối cùng cũng tụ lại trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hải Lam.- Chị nói gì... vậy nha?Cô nghiêng đầu, vô thức nở nụ cười.- Sao chị lại nói Hiên Vũ của em giống như đã chết vậy? Ha ha, không đâu... Hiên Vũ của em chỉ đang đùa thôi... Làm sao có thể chết được... Em liều mạng sinh ra thằng bé như thế, sao nó nỡ lòng bỏ em mà đi trước được... Hiên Vũ con, dậy đi con! Đừng đùa nữa! Ma ma tới thăm con rồi này! Hiên Vũ? Hiên Vũ!Bàn tay cô siết chặt lấy thi thể của con trai, khàn khàn kêu gọi.Gương mặt cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhợt nhạt nở nụ cười nhưng nước mắt từ hốc mắt lại cứ thi nhau không ngừng rơi.- Lệ Phương! Lệ Phương! Em làm gì vậy! Mau tỉnh táo lại đi!Hải Lam kinh hãi, vội vàng kéo tay ngăn cô tiếp tục lay động thi thể Hiên Vũ.- Chị ơi! Không ổn rồi!Lệ Phương lại đột nhiên hoảng hốt.×— QUẢNG CÁO —- Hiên Vũ nhà em lạnh quá! Thằng bé sinh bệnh rồi, em phải đưa thằng bé đi bệnh viện!Cô hoang mang tột độ mà đứng lên, loạng choạng ôm con trai toan bước đi.Cuối cùng Hải Lam cũng nhận ra tinh thần Lệ Phương không còn bình thường nữa, lòng chị đau như cắt, nước mắt chảy ròng níu lấy tay cô.- Lệ Phương! Em tỉnh táo lại đi! Đừng làm chị sợ! Hiên Vũ... Hiên Vũ đi rồi, xin em nén bi thương để cho thằng bé được đi thanh thản! Chị cầu xin em đó!- A? Chị làm gì vậy!Gương mặt đờ đẫn của Lệ Phương còn thoáng qua một chút phẫn nộ, vô lực giằng tay ra.- Em phải đưa con em đi bệnh viện! Thằng bé sinh bệnh rồi! Chị buông em ra!Hải Lam không nói nên lời, liên tục lắc đầu. Chị khóc như đứt từng khúc ruột, hai tay hết sức níu chặt lấy áo Lệ Phương.Chị chỉ sợ vừa buông tay, cô gái ngốc nghếch này sẽ gây ra chuyện lớn.Tâm trí cô ấy dường như đã hỏng mất rồi...Lệ Phương bị kéo liền lảo đảo mấy bước, vô tình đạp phải gọng kính mà ban nãy mình đánh rơi.Kính vỡ nát, cứa vào bàn chân đã rơi mất một chiếc giày của cô đến chảy cả máu nhưng cô vẫn chẳng hề có cảm giác gì.Mọi người vây quanh trên mặt đều hiện lên vẻ không đành lòng, tiến lên nửa kéo nửa dìu ngăn cô lại, hết lòng khuyên can.Xô đẩy một hồi, Lệ Phương cuối cùng cũng ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm chặt con không buông, nước mắt rơi lã chã nhưng khuôn mặt thì vẫn mờ mịt như chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.- Mấy người... Làm gì vậy nha...?Cô bật khóc nức nở, hai cánh tay đang ôm cỗ thi thể lạnh ngắt của con trai không ngừng run rẩy.- Con tôi chỉ là bị bệnh thôi... Chỉ cần đi bệnh viện thì sẽ không sao nữa... Thằng bé chỉ là bị bệnh thôi mà...Tiếng khóc của cô xé nát cõi lòng những người khác.Một bà cô đứng tuổi vẻ mặt thương tiếc lắc đầu.- Cô gái này mất con, chịu đả kích quá lớn, tám phần là điên rồi...Lúc Huy Nguyên tới, vừa vặn nghe thấy câu nói này.Mất con? Điên rồi?Như bị sét đánh, anh sững sờ chết lặng ngay tại đấy.Không đâu, không thể nào!Hôm qua rõ ràng vẫn còn êm đẹp, hôm nay sao có thể xảy ra chuyện được!- Hiên Vũ...Nghẹn ngào thốt ra hai chữ đó, anh loạng choạng gạt đám người bước vào trong.Lệ Phương đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, một bên giày đã rơi mất, bàn chân còn rỉ