Ta lạnh như băng nằm tại đây, dường như đã rất lâu.Sau lưng là cảm giác lạnh lẽo của mặt đá, trước ngực lại nóng rát một mảnh từ vết đao nơi chính giữa trái tim.Máu, vẫn luôn chảy, hòa vào với ánh trăng một mùi hương lặng ngắt.Hô hấp của ta dần dần suy yếu, nhưng trái tim này lại vẫn bất chấp đau đớn mà nảy lên những nốt giãy giụa cuối cùng.Ta sắp phải đi, đi tới một nơi chẳng bao giờ còn có thể trở lại được nữa.Mà người tiễn ta đoạn đường cuối cùng này, không ai khác lại chính là người ta yêu.- Bệ hạ! Lễ hiến tế đã sắp kết thúc, mời người bước lên đài!- Tốt! Tốt!Ta mơ hồ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của người đó, rồi một loạt tiếng bước chân vô cùng quen thuộc ngày càng tiến gần tới chỗ ta.Ba trăm năm như mộng, ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng khiến ta lưu luyến đến thế.- Linh Lăng, nàng chịu khổ…Thanh âm hắn có đôi chút nghẹn ngào.Ta biết, phần nghẹn ngào này... là chân thật.- Nàng ráng nhịn thêm chút nữa! Trở về ta nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho nàng!Người ghé vào bên cạnh ta, ôn nhu nói một câu như thế.Bờ môi ta run rẩy, gắng hết sức mới có thể lộ ra một nụ cười khổ.- Chàng ngốc…Ta tham lam nhìn khuôn mặt nửa đau lòng, nửa vui mừng của hắn, vẫn là lưu luyến không thôi.- Qua hôm nay… ta liền… liền không bao giờ… trở về được nữa…Từng chữ, từng chữ như rút cạn sinh khí của ta.Vết thương vốn đã chết lặng nay lại ẩn ẩn đau thấu xương tủy.Ta đờ đẫn nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo cao trên đỉnh đầu, phát hiện ra nó đã ngả dần sang màu đỏ.Đài cao Tế Nguyệt này, cũng mơ hồ bừng lên một luồng khí xanh lạnh lẽo.- Linh Lăng, nàng giận ta đấy ư?Âm thanh của người lộ ra chút bối rối.- Ta cũng là không còn cách nào khác! Linh Lăng, chẳng lẽ nàng nỡ nhẫn tâm nhìn ta nửa đời còn lại cam chịu làm một tên phế vật? Như vậy chẳng thà giết chết ta đi còn hơn!Mặt trăng cứ dần dần đỏ lên. Ta biết, khi nó hoàn toàn hóa thành một giọt máu, cũng là lúc ta phải rời đi.Không vội… Ta còn muốn nhìn chàng thêm chút nữa, nhìn nam nhân mà ta yêu khắc cốt minh tâm, thà rằng phản bội tông tộc, cũng phải cùng hắn ở bên nhau.Là yêu, mà không phải "đã từng".×— QUẢNG CÁO —- Chàng hối hận… sao?Hơi thở của ta yếu ớt đến nỗi giống như lúc nào cũng có thể băng tán.- Hối hận… hy sinh tu vi của chàng… để cứu ta… sao?- Tuyệt đối không!Hắn chém đinh chặt sắt nói.- Cứu nàng chính là do ta cam nguyện! Không oán không hối!- Vậy đủ rồi…Ta nỗ lực cười cười, gian nan mà mở to hai mắt.- Ta cũng… không hối hận… đi theo chàng… chưa từng… hối…- Linh Lăng…Hắn như ẩn ẩn phát hiện ra có gì không đúng lắm, trong giọng nói rõ ràng lộ ra cầu xin.- Nàng đừng giận! Ba trăm năm bên nhau, nàng hiểu rõ ta nhất! Trở về ta lại bồi tội với nàng, được không?Mặt trăng ngày càng đỏ, thời gian của ta cũng bắt đầu đếm ngược từng khắc từng giây.- Hôm nay là… ba trăm năm ngày… chúng ta… gặp nhau…Ta khó khăn mà hít thở, lồng ngực đau chết lặng, máu vẫn không ngừng chảy, dần thấm đẫm tế đài.Cũng thấm ướt y phục của ta và chàng.- Chẳng phải bảo chàng… chờ ta… ở Linh La Điện… sao?Chúng ta rõ ràng là yêu nhau đến vậy, nhưng mà cuối cùng, vẫn phải đi tới bước đường này…- Phu quân… chàng… lại không nghe lời…Người sững sờ, giống như thụ ngũ lôi oanh đỉnh, hoảng hốt nhìn ta.Ta chỉ cười.Ta biết, chàng yêu ta, là thật.Chàng chỉ là… kháng không nổi thế nhân vạn ác, chật vật bất kham, sinh bệnh mà thôi.***Ta sinh ra đã là thiên chi kiêu nữ Mộc gia - một trong tứ đại thế gia tu chân thống ngự Khởi Linh Giới.Kì thực tu chân giả nghe danh có vẻ cao cao tại thượng nhưng cũng chẳng khác mấy yêu ma, nào có tồn tại thứ gì gọi là thân tình.Ta tự khi bước chân vào con đường tu hành đã hưởng ngàn vạn sủng ái, thiên tài địa bảo, tài nguyên tu luyện dồn dập đổ vào, chẳng qua chỉ bởi thể chất của ta chính là tiên thiên thánh thể vạn năm có một, nhất có hy vọng đạp phá Đại Thừa cảnh, phi thăng thành tiên mà thôi.Tứ đại thế gia sừng sững đã mấy ngàn năm, cộng chưởng Khởi Linh Giới, bề ngoại có