Biên giới Ma Vực vạn dặm hoang vu.
Nơi đây là chỗ tiếp giáp với Ma Uyên, sào huyệt của ma quỷ hàng ngàn năm trước gây nên bao nhiêu họa loạn cho Khải Linh Giới.
Chúng vị đại năng thời đó tổng cộng có bảy vị, đều là Phân Thần trở lên cũng mất tới hơn trăm năm mới luyện hóa thành công đại trận phong ấn, đuổi ma quỷ quay về Ma Uyên đồng thời bịt kín lối vào nhân gian.
Hai trăm năm trước, đại trận xói mòn, bốn mắt trận đều có tổn hại, một phần ma quỷ tràn vào Ma Vực, Ma đạo các tông phái không đối phó nổi đành cầu cứu tới tứ đại thế gia Tiên môn.
Tứ đại thế gia cảm thấy sự tình nghiêm trọng, thống nhất đẩy vị đại năng vừa mới tiến Hợp Thể sơ kỳ chính là ta đây đi ra diệt quỷ thuận tiện hồi phục phong ấn.
Chính ngọ nắng gắt, âm khí suy mòn, dương khí cực thịnh.
Ầm vang một tiếng, đại địa rung chuyển.
Một cột lửa khổng lồ từ dưới vực sâu hắt ngược lên thiên không, nóng tới mức không gian cũng như muốn tan chảy, uy áp khủng khiếp trong thoáng chốc theo bốn phương tám hướng lan tràn ra ngoài.
Vạn vật kinh hoàng vội vàng chạy trốn khỏi vùng lân cận.
Nửa khắc sau…
- Linh Lăng! Linh Lăng! Ngươi nhìn xem!
Thiếu niên tuấn mĩ vô trù, tóc đen buộc cao, tinh thần hết sức phấn chấn nhảy nhót đi tới trước mắt ta.
- Mắt trận cuối cùng cũng hoàn thành rồi!
Mắt phượng câu nhân của hắn lại tràn đầy đắc ý ngây ngô, tựa như khắc ba chữ “mau khen ta” rõ ràng rành mạch. Ta bật cười, tại bên má hắn hôn lên một cái rất kêu.
- Giỏi quá! A Cửu của ta là lợi hại nhất!
May mắn có hắn, nếu không một mình ta còn chẳng biết tới bao giờ mới có thể phục hồi xong cái đại trận này.
Phượng Cửu thỏa mãn híp mắt, vui vẻ đến mức cái đầu cũng lắc lư.
Thật là… lão yêu quái ngàn năm từ sau khi cùng ta tỏ rõ nỗi lòng liền ngay cả giả kiêu ngạo cũng quên mất, hệt như đứa trẻ cả ngày quấn lấy ta nửa bước cũng không muốn rời.
Nếu phải xa ta đến mấy năm… chẳng biết hắn có chịu nổi không đây?
Lòng ta càng lúc càng nặng nề.
- Ta… sắp phải rời đi.
Ánh mắt vô thức tránh né, ta nhìn về phía phong ấn vừa mới hoàn thành.
Một mắt trận pháp văn cực kì phức tạp, đỏ như lửa cháy, huyền diệu diễn hóa thành muôn hình vạn trạng vừa mới được thêm vào.
Đây là hắn, tiểu Phượng Hoàng của ta, dùng Bất Diệt Chi Hỏa luyện hóa mà thành…
- Rời đi? Tại sao?!
Quả nhiên, hắn lập tức nhảy dựng.
- Ngươi đi đâu? Ta cùng ngươi đi!
- Không được.
Ta thở dài.
- Ta phải trở về gia tộc một chuyến… Cha ta đã phát Kim Bài Mật Lệnh lần thứ ba rồi, ta tốt xấu gì cũng phải về xem một chút, thuận tiện tới Đông Hải, gia cố phong ấn yêu tà… Tiên - Yêu lưỡng lập, ngươi không thể tiến vào Tiên Vực được, quá nguy hiểm!
Tu vi của hắn vừa chạm tới Phân Thần kỳ có mấy năm. Tuy rằng sau khi thành niên, tiến độ tu luyện thần tốc đến mức lệnh người sợ hãi - nhưng tại Tiên Vực, Phân Thần cũng có đến mười mấy người, Hợp Thể như ta lại càng có những tám vị…
Người thèm thuồng yêu đan ngàn năm của hắn rất nhiều, ta sợ không bảo hộ nổi hắn.
Hắn sững người ra nhìn ta một lúc, mãi sau mới buồn cực kỳ vùi đầu vào vai ta, mất mát mà lẩm bẩm.
- Không muốn ngươi… bỏ lại ta một mình…
Ta sống mũi hơi chua xót, vươn tay vỗ vỗ lung của hắn.
- Không phải bỏ lại ngươi, ta sẽ sớm quay trở về. Ngươi ở nơi này chờ ta, ta nhất định sẽ quay trở lại! ×— QUẢNG CÁO —
- Không muốn chờ! Ta muốn đi theo ngươi!
Giọng hắn hơi nghẹn ngào, ta quả thật suýt nữa lại mềm lòng. Nhưng việc này quá nghiêm trọng, ta không dám.
- Ngoan, nghe lời.
Ta dùng ra kiên nhẫn tích lũy cả đời mà dỗ dành hắn.
Hắn ủy khuất ghé vào trên vai ta chẳng buồn hé răng.
Nếu không phải hắn so với ta cao hơn quá nhiều, cường tráng hơn quá nhiều nên chỉ có thể vòng tay ôm ta, để cằm gác lên vai ta thì ta nghĩ hắn sớm đã rúc thẳng vào lòng ta mà làm nũng rồi…
Hắn là phi điểu. Phi điểu thích nhất chính là rúc vào bên cạnh nhau bày tỏ cảm xúc.
Hắn nói như vậy cảm giác đặc biệt thân mật giống như có thể tâm linh tương thông…
Quả nhiên là làm vậy, hắn khó chịu, ta cũng đau lòng.
- A Cửu…
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng mềm mại của hắn, yêu thích không nỡ buông.
- Ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi chờ ta trở lại, chúng ta… kết làm đạo lữ đi.
Tiểu Phượng Hoàng giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt không dám tin nhìn thẳng vào ta.
- … Kết làm đạo lữ?
- Ừ.
Ta hơi cười, chọc hắn.
- Hay là ngươi không muốn?
- Muốn! Muốn! Tất nhiên ta muốn!
Hắn vừa mừng vừa sợ gật đầu, vội vàng giống như sợ ta sẽ đổi ý.
- Hiện tại cũng có thể! Ngay bây giờ ta cũng nguyện ý!
Má hắn hơi hồng lên.
- Cùng ngươi… kết làm đạo lữ…
Tiểu Phượng Hoàng trước mặt ta ngượng ngùng đến muốn mệnh nhưng ánh mắt lại trong suốt thật sự, cái gì cũng không sợ kiên định nhìn ta.
Ta cảm thấy, phong hào “Thánh Nữ” đằng sao đạo hào của ta quả thật chính là nói hươu nói vượn.
Nào có vị thánh nữ nào sẽ giống ta, cả ngày đối với một tiểu Phượng Hoàng mới vừa thành niên nảy sinh ý đồ xấu chứ…
Ta cười khẽ, ghé sát đến trước người hắn, chạm lên bờ môi mềm như bông của hắn, cực lực dụ hoặc.
- Vậy ngươi phải nghe lời nha…
Môi hắn thật sự rất ấm rất ấm.
Ấm hệt như cơ thể hắn vậy.
- Chờ ta trở về, nhất định cùng ngươi kết thành đạo lữ.
…
Ta tên Mộc Linh Lăng, đạo hào Nguyệt Lan Thánh Nữ.
×— QUẢNG CÁO —
Ta sinh ngày