Những lời nói của Hoàng hậu, từng câu từng chữ như ma âm nguyền rủa, nện xuống trái tim ta, mọi thứ quay cuồng đảo lộn như dời sông lấp bể.Ta đang nghe những lời hoang đường gì vậy?Tiểu khất cái?Tiểu khất cái!Một bóng dáng nhỏ bé yếu ớt từ sâu thẳm trong kí ức của ta đột ngột trỗi dậy.Ta thậm chí còn không thể nhớ được dung mạo của nàng, bởi khuôn mặt nàng luôn luôn lấm lem.Ta thậm chí còn không thể nhớ được hương vị của nàng, bởi bộ quần áo rách rưới luôn luôn bốc lên một thứ mùi vị thật khó chịu.Ta thậm chí còn không thể nhớ được danh tự của nàng, bởi nàng nói, nó đã sớm bị người khác chà đạp rồi, giống y như ta.Nhưng ta lại luôn luôn nhớ, má lúm đồng tiền ngọt ngào mà ngay cả bụi đất cũng không thể che lấp, vòng ôm ấm áp mà không một cơn gió bấc nào có thể xâm phạm, ánh mắt biết cười thuần khiết hơn cả vạn vạn bông tuyết ngoài kia…Ta luôn luôn nhớ, thậm chí chưa từng một giây một phút ngừng kiếm tìm bóng hình đó.Ngay sau khi ổn định được thế cục triều đình hung hiểm năm ấy, ta phái người quay lại tìm nàng, nhưng nàng đã sớm biến mất.Ta từng nghĩ rằng nàng đã chết, ta đã lén lút khóc cả một đêm.Chấp niệm của ta đối với nàng hai mươi năm qua chưa bao giờ thay đổi.Hậu cung của ta mĩ nhân vô số, nhưng trong tim ta lại luôn luôn trống rỗng.Ta tìm kiếm nàng, đã tìm thật lâu, thật lâu.Liên phi… cũng chính vì Liên phi có sáu phần giống như nàng trong tưởng tượng của ta nên ta mới có thể sủng ái nàng ta đến vậy!Ta không thể ngừng nhớ đến nàng, tiểu khất cái của ta, thậm chí trong những đêm dài tịch mịch, ta đã tưởng tượng rằng, nếu có nàng ở bên ta thì sẽ tốt đẹp biết bao?Nàng là người duy nhất hiểu ta, nàng chắc chắn sẽ chia sẻ mọi thứ cùng với ta.Quả nhiên là, nàng đã làm như vậy, suốt hai mươi năm.Nhưng ta lại không biết!Hoàn toàn không biết rằng người ta căm hận như rắn rết lại chính là nàng! Hoàn toàn không hay biết rằng nàng đã sống không bằng chết ngay bên cạnh ta lâu như vậy!Một cơn ác mộng khủng khiếp… phải không?- Đừng khóc, đừng khóc, phu quân… Mọi chuyện đều không trách chàng, đều do ta không tốt, lại để chàng biết những thứ này...Nàng ôn nhu lau đi những dấu vết lạnh lẽo kéo dài trên khuôn mặt ta, nhưng chính nàng lại không thể nào ngăn được dòng lệ chưa bao giờ dứt trong đôi mắt đẹp đẽ đó.- Tất cả những gì chàng mong đợi đều đã ở ngay trước mắt chàng rồi… rất nhanh, rất nhanh thôi, mọi chuyện hôm nay đều sẽ kết thúc!Nàng run rẩy lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ.- Chàng mau uống thứ này đi, phu quân, uống rồi liền sẽ không còn khổ sở nữa! Chàng chỉ cần quên đi ta, quên đi tất cả những gì đã diễn ra hôm nay thì tốt rồi. Ta sẽ đem chàng giấu đi, chờ tới khi chàng tỉnh lại, mọi chuyện đều đã tốt đẹp!Không! Ta làm sao có thể làm vậy! Làm sao ta có thể quên đi một người đã vì ta sống không bằng chết hơn hai mươi năm! Làm sao ta có thể quên đi ngai vàng của ta thấm đẫm máu và nước mắt của nàng!Ta làm sao có thể quên!Mặc cho ta cố sức giãy dụa, Hoàng hậu vẫn cố chấp đổ thứ chất lỏng lạnh băng kia vào trong miệng ta, ép ta nuốt xuống.Ta lại khóc.Một Hoàng đế như ta, đột nhiên trở lại thành đứa trẻ năm đó, bất lực đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể khống chế nổi.Nàng ôm lấy ta, không ngừng hôn lên gương mặt ta,Nước mắt của chúng ta, hoàn toàn hòa làm một.×— QUẢNG CÁO —- Đừng khóc, phu quân, đừng khóc nữa… Hãy tha thứ cho ta, ta không thể nhìn chàng thương tâm dù chỉ là một chút! Tương lai chàng sẽ còn rất dài, rất tốt đẹp! Mà ta, lại chẳng thể bồi chàng đi tiếp nữa rồi...Đầu óc ta dần trở nên quay cuồng, hai mí mắt nặng nề đến mức mặc cho ta có cố kháng cự như thế nào cũng vô dụng.Cuối cùng, chỉ còn nụ cười ướt đẫm nước mắt của nàng là ở lại trong tâm trí ta.- Phu quân, nếu ta chết, chắc chắn Diêm Vương sẽ đày ta xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không thể siêu sinh… Ta không oán không hối.Nhưng chàng, chàng nhất định phải là một minh quân thiên cổ được sử sách lưu danh, tạo thật nhiều phúc cho dân chúng, tích luỹ thật nhiều âm đức, để rồi khi xuống Hoàng Tuyền, kiếp sau chàng sẽ thực tốt đẹp, thực hạnh phúc.Tội lỗi của chốn cấm cung bẩn thỉu này, một mình ta sẽ gánh, dù sao ta cũng đã quá nhơ bẩn rồi, ta không bao giờ còn có hy vọng quay trở lại là tiểu khất cái của chàng được nữa.Vậy nên chàng phải quên ta đi!Bước ra khỏi căn phòng này, chàng là Chu Vũ Đế anh minh thần vũ, ta là yêu hậu Lí Trúc Lan hại nước hại dân, chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, thề không giết chết nhau không bỏ qua!Như