Bữa tiệc đêm giao thừa không có cảnh cả nhà xum vầy cười đùa ầm ĩ như bao gia đình khác, Lục thẩm phán rất nghiêm túc, còn bà Lục lạnh nhạt dè dặt như lời Tư Nguyên đã giới thiệu, vì vậy bầu không khí khá nặng nề. Hơn nữa, hai bà chị gái của anh cứ luôn dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào cô, khiến trái tim cô tắt nghẽn.
“Tư Nguyên, con đừng chăm bẵm Gia Bác hoài, mau gắp thức ăn cho Duy Đóa đi.” Lục thẩm phán nói bằng giọng điệu mệnh lệnh.
Gia Bác là cháu ngoại của Lục thẩm phán, đứa bé vừa gặp ông cậu đã bám bính lấy.
Nghe ba mình nói thế, bà chị cả phải đành bế con ra chỗ khác.
“Đúng vậy, Duy Đóa ăn ít quá, chắc tay nghề của bác hơi tệ nên mấy món này khó ăn.” Mặc dù bà Lục đã cố mỉm cười, nhưng do nhiều năm ít cười mà trông nó thiếu tự nhiên.
“Không đâu ạ, mẹ nấu rất ngon.” Rốt cuộc Tư Nguyên cũng thoát khỏi đứa cháu cưng, anh vừa gắp thức ăn cho Duy Đóa vừa nói chuyện.
Duy Đóa cũng mỉm cười với bà Lục, nhưng vì quá căng thẳng mà nụ cười của cô có chút gượng gạo.
Cô với bà Lục cùng chung một kiểu người, tính tình bọn họ lạnh lùng bẩm sinh, nên đối với mọi thứ đều không thể cởi mở và nhiệt tình quá mức.
Dưới gầm bàn, Tư Nguyên cầm lấy tay cô trấn an.
“Đúng rồi, hai đứa đã lớn tuổi lại còn quen biết nhiều năm, hai đứa có tính chừng nào đám cưới chưa?” Bà chị hai giả vờ vô tình hỏi.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ, còn Duy Đóa rất căng thẳng. Cưới nhau ư? Cô và Tư Nguyên mới hẹn hò hơn ba tháng, thú thực là cô chưa nghĩ tới vấn đề này.
“Chị à, bọn em không vội đâu.” Tư Nguyên cười cười.
Anh muốn phối hợp với Duy Đóa, không muốn làm cô chịu áp lực quá lớn.
“Cuối năm đi! Tư Nguyên sẽ sớm thay đổi công việc khác, chắc cuối năm sự nghiệp của nó đã ổn định rồi, lúc đó cưới nhau cũng có thể diện.” Lục thẩm phán nói.
Cuối năm cưới nhau? Bị người lớn ‘ép hôn’ mà Duy Đóa cứng đờ, không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
“Ông cứ thích đưa ra chủ trương, bọn nhỏ muốn chừng nào cưới thì để để bọn nó tự quyết định, người già như chúng ta phối hợp là được.” Bà Lục nhăn mày.
“Ba, chắc ba muốn bồng cháu nội rồi!” Ông anh rể cả mỉm cười mở miệng.
“Hai đứa nó đã lớn tuổi, ba muốn bế cháu nội cũng không được sao?” Lục thẩm phán trầm giọng hỏi lại.
Bị anh rể trêu chọc mà ba vẫn nghiêm túc thừa nhận, làm lỗ tai Tư Nguyên đỏ bừng, còn Duy Đóa hết sức bối rối.
Bế cháu nội… Phải chăng tiến độ ấy quá mức nhanh chóng? Tới giờ cô và Tư Nguyên vẫn rất thuần khiết trong mối tình này…
Vẻ ngượng nghịu của bọn họ lọt vào mắt bà Lục, “Phải rồi, bây giờ Duy Đóa làm ở đâu?” Bà Lục lảnh sang chuyện khác để giải vây cho bọn họ.
“Cháu làm trong công ty thời trang ạ.” Duy Đóa đáp.
“Cháu phụ trách mảng nào?” Bà Lục hỏi theo quán tính.
“Cháu là nhân viên bán hàng.” Duy Đóa trả lời cụ thể.
Từ sau hôm xuất viện, dưới sự yêu cầu khẩn thiết của Tư Nguyên, cô đã nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng. Vừa khéo ông chủ cũ gọi điện thoại bảo cô cứ tiếp tục công việc bán quần áo giày dép.
“Nhân viên bán hàng hả?” Giọng bà chị cả the thé lặp lại, như thể đấy là một nghề nghiệp rất mất mặt.
Ngay lập tức, ông anh rể đá cho chị ta một cước dưới gầm bàn, và mỉm cười nhìn Duy Đóa xin lỗi.
“Hmm!” Lục thẩm phán dùng ánh mắt cảnh cáo liếc cô con gái đầu lòng một cái, không để chị ta suồng sã.
“Nói chính xác thì bây giờ Duy Đóa đang làm cửa hàng trưởng.” Tư Nguyên nhẹ nhàng phân bua.
“Nhưng đấy cũng là công việc rất thấp kém…” Lần này bà chị cả chỉ dám lí nhí lẩm bẩm.
Dù Duy Đóa nghe không rõ nhưng cũng đoán được sơ sơ, sắc mặt cô vẫn bình thường và không hề cáu kỉnh.
“A Nghiên, mẹ cho con ăn học nhiều năm, thế mà cách cư xử của học sinh tiểu học con cũng chưa hoàn thành, là mẹ đã không làm tròn bổn phận.” Bà Lục nhàn nhạt mở miệng.
Những lời của mẹ còn đau hơn roi quất vào người, khiến mặt bà chị cả tức thời xịu xuống và không dám nói thêm gì.
Lục thẩm phán trầm ngâm, như đang suy tư về vấn đề nghiêm túc nào đó.
“Duy Đóa, cháu có bằng cấp gì?” Lục thẩm phán hỏi.
“Cháu có bằng cử nhân ạ, nhưng cháu không vào đại học chính quy mà đều tự học.” Cô trả lời đúng mực.
“Tự học thì phải có rất nhiều nghị lực lắm.” Bà Lục tỏ vẻ tán thưởng.
Lục thẩm phán cũng gật đầu đồng ý, rồi bỗng nhiên ông nói: “Sang năm tôi sẽ về hưu.”
Nghe ba nhắc tới chủ đề này, bà chị cả lập tức chen vào: “Ba à, bên nhà chồng con có một người bà con muốn…”
Lục thẩm phán dường như đã biết con gái sẽ nói điều gì, ông cắt ngang lời chị ta và tiếp tục nói: “Tòa án đối với những cán bộ kỳ cựu như tôi sẽ dành một chế độ ưu đãi đặc biệt, tôi có thể tiến cử người thân trong gia đình vào ngành. Duy Đóa, tôi định giới thiệu cháu vào làm công tác văn thư.”
Duy Đóa nghe vậy thì giật mình ngỡ ngàng, còn sắc mặt bà chị cả khó coi vô cùng.
Cơm nước xong, bà chị hai im lặng suốt đêm bỗng đi về phía cô.
“Cô biết không? Thực ra hai chị em chúng tôi không vừa lòng cô.” Bà chị hai hạ giọng.
Duy Đóa trầm mặc, bởi lẽ cô đã sớm có cảm giác này.
“Nhưng chúng tôi đành hết cách, vì em trai tôi yêu cô tha thiết.” Bà chị hai bất đắc dĩ nói.
“Cuộc đời Tư Nguyên làm việc thiếu trách nhiệm nhất chính là hủy hôn với con bé nhà họ Ôn, lúc đó người làm chị tôi đây cũng muốn đánh nó một quyền. Thế nhưng nhìn thấy nó mất hồn lạc vía thì tôi thực sự không đành lòng.” Bà chị hai hỏi thêm một câu, “Có phải dạo ấy cô sống chung với người khác?”
Duy Đóa không còn ngôn từ nào để chống đỡ.
Phản ứng của cô làm bà chị hai sáng tỏ: “Lúc đó cả ngày nó không