Mười ngày sau, Duy Đóa xin nghỉ phép.
“Cậu thực sự muốn đi kiểm tra đột kích hả?”
“Ừ.”
“Nếu lỡ bắt được Tiểu Lộng yêu sớm, cậu tính làm sao? Lấy roi đánh đôi uyên ương hả?” Thường Hoan hưng phấn hỏi.
Duy Đóa suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tớ cũng chưa biết phải làm sao.”
“Ủa, cậu chưa lên kế hoạch à?” Thường Hoan ra chiều thất vọng, “Vậy sao cậu còn đi?”
“Tiểu Lộng không muốn về nhà, tớ thấy không ổn lắm.” Cô nhíu mày.
Cả tuần nay Tiểu Lộng cũng chưa về nhà, để người làm mẹ như cô luôn cảm thấy bất an.
“Nếu con bé thật sự đang yêu, thì tớ muốn xem đối phương là ai. Cả hai đứa còn là trẻ vị thành niên, nên tớ mong hai đứa có thể đợi đến lúc trưởng thành rồi hãy yêu đương, ví dụ như tới mười tám tuổi.”
Thường Hoan không mấy lạc quan, “Tớ thấy khả năng cậu càng phản đối, bọn nó càng hăng say! Xử lý không khéo thì cậu gặp phiền phức đấy!” Đây tuổi dậy thì, hiểu hay không?
Nghe mấy từ phiền phức làm sắc mặt Duy Đóa xám mét, nhưng sau đó cô bình tĩnh phân tích: “Tớ cũng biết nếu đột ngột nói những lời này thì sẽ làm Tiểu Lộng phản kháng, vì vậy tối nay tớ tính ở lại ký túc xá để hai mẹ con nằm hàn huyên tâm sự. Tớ muốn nói với con bé, cuộc đời con người rất dài, tình yêu đầu rất đáng quý, cái ngàn vàng nhất định phải dành cho người mình yêu nhất.”
Cô sợ Tiểu Lộng vướng vào yêu quá sớm, sợ Tiểu Lộng quen người có lai lịch bất minh, sợ đường tình duyên Tiểu Lộng gặp trắc trở, cô có nhiều lo lắng không sao đếm xuể. Cô hy vọng cuộc đời của Tiểu Lộng được trôi chảy, đừng giống như cô…
Cô chuẩn bị đầy đủ những lời cần nói, thế mà khi tới ký túc xá thì được báo rằng Tiểu Lộng đã có người đón đi.
“Có một người đàn ông vạm vỡ khoảng 30 tuổi, tuần nào cũng tới thăm Tiểu Lộng. Bọn tôi hỏi Tiểu Lộng anh ta là ai mà Tiểu Lộng không chịu nói, nhưng bọn tôi thấy mỗi lần người đàn ông đó đến thì Tiểu Lộng rất hưng phấn!”
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi? Vậy ra đối tượng hẹn hò của Tiểu Lộng là người đã bươn chải với đời? Duy Đóa nhất thời không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
…
Trên lầu ba quán nước đối diện trường học.
“Tiểu Lệ chắc chắn không phải người tốt, đứng trước mặt bạn nam thì dịu dàng lương thiện, mà đứng trước mặt bạn nữ thì hống hách kiêu căng. Con thật chả hiểu tại sao Giang Tuấn có thể thích kiểu nữ sinh giả tạo này? Anh ấy là đầu heo!” Tiểu Lộng trề môi dày tới cả ký lô thịt, kể lể oán trách với người đàn ông đối diện.
Người đàn ông xoa cằm trầm ngâm chốc lát, rồi cong ngón tay gõ vào đầu cô bé: “Con biết cậu ta là heo, sao con còn thầm mến cậu ta?” Người thầm mến tên đầu heo, mới xứng danh là heo!
Tiểu Lộng xoa nhẹ nơi bị đau, ấm ức kêu to: “Ba à, con đâu có muốn, chuyện tình cảm không thể kiềm chế được mà!”
Nghe một đứa bé 14 tuổi thảo luận hai chữ ‘tình cảm’ với mình, làm Hình Tuế Kiến thực sự dở khóc dở cười, thế nhưng suốt mấy tháng qua gã phải trở thành người nghe. Bởi lẽ, có người vào một hôm tình cờ gặp đàn anh trong căn tin nhà trường, thì lập tức chớm nở mối tình đầu.
Hôm nay cô bé gọi điện nói muốn mua một cái váy, ngày mai muốn mua chiếc khăn quàng cổ, vân vân… rồi tuần trước phải đưa cô bé đi xỏ lỗ tai. Mới vài tháng ngắn ngủi mà bỗng dưng Tiểu Lộng từ một đứa trẻ đã tiến thẳng về phía hàng ngũ các thiếu nữ.
Chao ôi, đúng là trong nhà có con gái mới lớn.
“Thành thật mà nói… cậu nhóc con chấm nhìn hơi yếu đuối…” Hai cha con ngồi trên lầu ba nên vừa khéo nhìn thấy trong sân thể dục, có một cậu nhóc đang xum xoe đưa hộp sữa cho cô bạn gái ngồi dưới tán ô.
Ánh mắt con gái gã thật sự hơi kém cỏi.
Tiểu Lộng cũng thấy cảnh ‘vạn tiễn xuyên tâm’ này, “Ba à, ba không nghĩ anh ấy rất đẹp trai, khí chất rất hoàng tử và rất trầm tĩnh sao?”
“Đàn ông không dựa vào gương mặt để ăn cơm!” Hình Tuế Kiến liếc cô bé một cái, “Khí chất rất hoàng tử, rất trầm tĩnh à? Rõ ràng đấy là một gương mặt dài xọc nghèo kiết!”
Quả nhiên khó khai sáng được các thiếu nữ vị thành niên.
Thấy người mình yêu bị mạt sát, Tiểu Lộng nghiến răng nguýt gã.
Thế nhưng gã vờ như không thấy, “Theo mắt của ba, thì ba đề nghị con nên đeo đuổi cậu nhóc kia đi, cái cậu có vóc dáng kia kìa.”
Tiểu Lộng nhìn theo ngón tay ba, thấy trong sân thể dục có một nam sinh cao khoảng 1m85 của lớp bên cạnh. Nam sinh ấy có hàng lông mày lưỡi kiếm oai phong, đôi mắt khí phách lẫm liệt. Bé không nhớ tên cậu ta, nhưng hình như cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ nhà trường.
“Làm ơn đi, con và mẹ đều không thích kiểu mẫu này!” Tiểu Lộng ôm đầu rên rỉ.
Đôi môi vốn dĩ đang tươi cười của gã khẽ đông cứng, ánh mắt cũng dần dần chìm lặng.
“Mẹ con và anh chàng thư sinh kia vẫn ổn chứ?” Gã hớp một miếng