“Em không thích khách sạn Overseas Chinese à? Vậy thôi, chúng ta đổi nơi khác. Để anh nói anh rể anh giới thiệu cái khác tốt hơn.” Thái độ của Tư Nguyên vẫn thật ôn hòa.
“Tư Nguyên.” Cô bất đắc dĩ nói, “Anh thật sự không hiểu ý em sao?”
Không phải vấn đề về nhà hàng.
Anh vờ như không nghe, tiếp tục dịu dàng nói: “Anh nhờ mẹ chọn ngày rồi, ngày 2 tháng 6 chúng ta đính hôn, tháng 9 đám cưới. Còn chuyện con cái thì em đừng quá áp lực, mình cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Sắc mặt Kiều Duy Đóa rất nghiêm túc, “Anh biết…”
“Ăn cơm đi, anh đói quá rồi.” Sắc mặt anh không đổi, nhưng nụ cười đượm buồn đã kịp cắt đứt những lời cự tuyệt tiếp theo của cô.
Nói gì đi nữa thì bữa cơm này cũng ăn không nổi.
Trầm mặc một hồi lâu, Kiều Duy Đóa vẫn mở miệng lần nữa, “Anh đừng trù tính hôn lễ, em không muốn làm tổn thương anh.”
Tư Nguyên im lặng không nói thêm gì mà tiếp tục cầm đũa, nhưng ai cũng đều nhận ra bữa cơm này chẳng còn mùi vị.
“Em biết anh nghĩ chỉ cần chúng ta kết hôn, em sẽ ‘an phận thủ thường’, cuộc sống của bọn mình sẽ rất bình lặng.” Tư Nguyên thật tâm lý và thấu hiểu tính cô, anh biết nếu một khi cô đã kết hôn thì dẫu có vấn vương thế nào, giữa cô và Hình Tuế Kiến cũng đã chấm hết.
“Nhưng anh có nghĩ tới trước đó, em đã phản bội anh?” Cô lẳng lặng nói.
Đôi đũa trên tay anh khựng lại và cứng đờ.
“Tại sao anh chưa một lần đặt câu hỏi, đêm đó em có ở bên cạnh Hình Tuế Kiến hay không? Và bọn em đã làm gì?”
“Đủ rồi, Đóa, anh tin tưởng em!” Anh không chịu nổi mà ngắt lời cô.
Cô cho rằng gần đây hằng ngày anh đều vùi đầu vào công việc mới, không phải vì để tránh né những phỏng đoán trong thâm tâm sao? Kết quả cuối cùng, anh sẵn sàng tin tưởng cô, anh bằng lòng biến mình thành con đà điểu dúi đầu vào đống cát mà chẳng có việc gì. Thế nhưng…
“Đêm đó em ngủ chung giường với anh ta.” Mặt cô vẫn không thay đổi mà tiếp tục khổ sở thú nhận.
Tư Nguyên như bị trúng một cái tát nhức nhối và thảm hại. Cơn đau quen thuộc vừa nóng rực vừa lạnh giá ở dạ dày đang trở mình khuấy đảo, khiến anh khó chịu dùng tay ấn vào vị trí bao tử. Mọi ngờ vực vô căn cứ, mọi u buồn dồn nén, bỗng giờ khắc này như một vết thương đẫm máu bị người ta xé toạc, đau đớn tới tận xương tủy.
Kiều Duy Đóa biết mình đã làm thương tổn được anh, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt cô.
Tư Nguyên ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy giọt lệ chưa kịp lau khô của cô mà buồn bã tự giễu: “Muốn làm tổn thương anh thì cần gì phải đau lòng?”
Cô nín lặng, vội vàng lau khô nước mắt. Cô không thể mềm lòng, nếu không giải quyết dứt khoát thì tổn thương sẽ còn kéo dài.
“Hình như đây lần đầu em khóc vì anh.” Tư Nguyên thản nhiên cười.
Cô hiếm khi khóc, nhưng mỗi lần cô khóc luôn vì một người đàn ông khác. Đây là lần duy nhất cô rơi nước mắt vì anh, thế mà lại là lần chia tay.
Cô hít sâu một hơi, “Tại anh chưa bao giờ làm tổn thương em.” Cho nên cô cũng không thể làm tổn thương anh.
Cô từng nghĩ, nếu có người phụ nữ nào dám tổn thương anh, cô nhất định sẽ đòi công lý bằng mọi giá, vậy mà rốt cuộc người làm tổn thương anh lại chính là mình.
Lúc ở trong thôn, khi nỗi khao khát dâng tràn trong cơ thể thì cô thực sự muốn hòa quyện với Hình Tuế Kiến thành một. Tuy nhiên ở tia lý trí cuối cùng, cô sực nhớ tới Tư Nguyên. Cô đã mang cho anh quá nhiều ê chề và tổn thương, cô không thể tạo thêm lần nữa, dẫu rằng bây giờ cô đang cố tình nói dối.
Thế nhưng anh lại lắc đầu, “Không, anh đã làm tổn thương em.” Chẳng qua tới giờ cô không mang thù với anh thôi.
Vì sự ‘tổn thương’ này mới khiến cả hai lỡ làng duyên số.
“Nhưng anh chưa bao giờ làm em rơi lệ.” Cô cười cười.
“Không làm em khóc, chẳng phải rất tốt sao?” Anh hỏi lại.
Tốt, đương nhiên rất tốt.
“Nhưng phụ nữ luôn