Quả thật cơ hội không biết chờ đợi bất cứ ai cả, cơ hội là do chính chúng ta tạo ra.
Chỉ cần là chuyện đã đồng ý với người khác rồi thì Duy Đóa nhất định sẽ đến.
Nhưng vừa đến câu lạc bộ bowling, cô phảng phất có cảm giác hối hận.
Cô cử tưởng rằng câu lạc bộ bowling sẽ có ánh sáng đầy đủ, đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh đèn ở nơi này khá mờ ảo, phức tạp, trang trí khoa trương, hết sức xa hoa. Đúng, cô không nhìn lầm! Quả thật là cũng có đường bóng, giá để bóng, những con ki(*), nhưng nơi này không chỉ đơn giản là một câu lạc bộ bowling thông thường, mà nó còn là một quán bar nữa. Hóa ra cái gọi là câu lạc bộ bowling chỉ là một hình thức của quán bar trá hình.
(*)
"Duy Đóa, những người đàn ông đến đây không phải là quan chức, thì cũng là phú nhị đại (*), cô cần phải nắm thật chắc đấy!" Bà chủ khoa trương mỉm cười, biểu cảm như thể đang dẫn mối, hi vọng cô sớm thông suốt một chút.
(*)Những đứa con của những người giàu có và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại”, nghĩa là thế hệ thứ 2 giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉ trích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.
"Đúng vậy, nếu được ai đó để mắt đến, trên lầu còn có bồn tắm lớn đến nỗi có thể khiến cho người ta hét đến chói tai đấy! Còn nữa bên cạnh bồn tắm lớn toàn là những loại tinh dầu cao cấp được nhập khẩu từ Pháp, chị có thể mang về nhà đấy." Trong nụ cười của Nguyệt Nguyệt mang đầy vẻ châm chọc.
"Bên trong hầm rượu vang, tùy tiện lấy một chai cũng có giá mấy vạn, còn có loại sâm banh đắt nhất trên thế giới – Louis Roederer Cristal Brut (*)."
Cô gái 9x lành lạnh nói, "Phần lớn những người đàn ông ở đây ngay cả uống loại nước gì cũng đều được chú ý, đợi lát nữa chị sẽ biết được cái gì gọi là cuộc sống quý tộc xa xỉ."
Duy Đóa nhíu mi.
Cho nên hiện tại cô đã gián tiếp trở thành tiểu tam bồi ngủ ư?
Sắc mặt Duy Đóa cứng lại, xoay người muốn rời đi.
Tuy nhiên…
"Có gì là không thể chứ, đây chính là một cơ hội đấy." Có tiếng nói vang vọng trong đáy lòng cô.
"Tháng chín năm nay Tiểu Lộng sẽ lên trung học cơ sở, nếu trước đó cô có thể tìm được một người đàn ông có tiền, vậy Tiểu Lộng có thể được vào học trường cũ của cô đấy." Tiếng nói kia càng tiến thêm một bước khuyên nhủ.
Bước chân của cô cũng trở nên chậm chạp.
Quả thật cơ hội không biết chờ đợi bất cứ ai cả, cơ hội là do chính chúng ta tạo ra.
Đến cả Tư Nguyên cũng đã có bạn gái rồi, có lẽ cô càng phải cố gắng hơn nữa.
"Chẳng phải cô đã nói muốn tìm một người đàn ông có tiền sao? Nhưng những người đàn ông như vậy sẽ ngồi trong xe hơi, chứ không phải chạy trên đường cái, cho nên cô thực sự định dùng mười năm để đợi một người đàn ông có tiền từ trên trời rơi xuống sao?" Bà chủ vội vàng kéo cô lại.
Nụ cười của cô cũng cứng đờ.
Có lẽ cô phải từ bỏ một chút kiêu ngạo mới có thể đạt được thành quả.
Khi cô đang bị bà chủ ấn trở lại chỗ ngồi thì…
"Kiều Duy Đóa!" Một người đàn ông phóng khoáng, chín chắn, hấp dẫn đang đi cùng với một cô gái xinh đẹp, vừa liếc mắt thoáng qua đã nhận ra cô.
Cô quay đầu, đôi mắt trong veo hơi nheo lại, một lúc lâu sau, cô mới cố ý hỏi, "Anh là ai?" Đối với một số người "bạn cũ", cô vẫn quen dùng phương thức “đuổi người” này.
"Hóa ra ngay cả anh là ai em cũng đã quên rồi." Thần sắc của người đàn ông hơi lộ vẻ phiền muộn.
Duy Đóa duy trì sự bình tĩnh, không muốn để cho người khác phát hiện sự mất tự nhiên của mình.
"Em