"Danh dự không đảm đương nổi cơm ăn đâu."
"Thực tế cuộc sống không cho phép người ta mãi đắm chìm trong sự lãng mạn."
"Chết thật dễ dàng, nhưng người đã chết thì làm sao giành được hi vọng, không phải sao?" Hắn lạnh lùng nhàn nhạt hỏi lại.
Giành được hi vọng ư?
"Anh muốn giành cái gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Duy Đóa lo lắng hỏi.
Hắn muốn giành được danh dự của cô sao?
Như thể xem thấu tâm tư của cô. "Ký tên đi, danh dự không đảm đương nổi cơm ăn đâu." Hắn bình tĩnh chỉ vào chỗ kí tên trong bản hợp đồng.
Chỉ có kí tên, cô mới có thể giải quyết được chuyện này.
Vốn dĩ hắn cho rằng cô sẽ mượn 300 vạn, nhưng không nghĩ tới chỉ có 30 vạn, con số này vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Buổi sáng, hắn nhận được điện thoại của Lão Từ, trong điện thoại Lão Từ căm giận, còn hắn thì dở khóc dở cười.
Xem ra, việc hắn cho rằng toàn bộ thế giới đều sẽ quay xung quanh một mình Kiều Duy Đóa không hề sai một chút nào, mánh khóe thương lượng của cô vẫn chuyên quyền độc đoán như thế.
Duy Đóa cảm thấy như đang hít phải từng đợt khí lạnh, cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng phát hiện vẫn thất bại.
"Anh muốn bố thí mà còn hỏi tôi có muốn hay không à?” Phản ứng của cô là trực tiếp xé thẳng hợp đồng rồi ném vào mặt hắn.
Khi tờ giấy trắng mực đen nhẹ nhàng rơi trên bàn làm việc, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang đùng đùng nổi giận rời đi.
Cửa văn phòng bị đóng thật mạnh.
"Tính tình vẫn mạnh mẽ như vậy." Hắn đợi cả một buổi sáng, bắt đầu từ lúc cô bước vào cửa công ty, hắn đứng ở cửa sổ lầu hai đúng một giờ.
Tuy nhiên có thể rõ ràng nhận thấy một khắc cô cũng không muốn đợi hắn.
Nhưng không sao cả, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thời gian.
...
Cả một ngày trời, Duy Đóa đi đến rất nhiều nơi, lúc trở về, cơn giận giữ đã sớm tan biến, bả vai buông thõng cho thấy sự mỏi mệt.
Cô tin tưởng trời không tuyệt đường người, nhưng vì sao cô lại có cảm giác đã đi đến bước đường cùng?
Cô gái làm part-time cũng không nói dối, còn Hình Tuế Kiến cũng không chèn ép cô, tiền lãi của bên cho vay nặng lãi mỗi tháng là "một mao" tức là 10%, cái giá quả thật muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nhưng vấn đề là hiện tại không ai dám "ăn" cô! Cô không nhà, không xe cũng không có người đảm bảo.
Rõ ràng còn có tới hai ngày, nhưng cô lại không nhìn thấy một tia hi vọng nào.
Chẳng lẽ, cô thật sự phải bỏ hết thể diện chấp nhận “người bạn học cũ” kia sao? Không! Cho dù hiện tại giết cô, cô cũng không cần!
Nhưng nếu cô ngồi tù, thì Tiểu Lộng phải làm sao bây giờ?
"Duy Đóa!" Đúng lúc cô mệt mỏi tiến vào tiểu khu, chuẩn bị lên lầu, phía sau có người gọi cô.
Theo bản năng cô quay đầu, đập vào mắt là người đàn ông tuấn tú dịu dàng khiến cô sửng sốt.
Sau đó cô nhíu mày.
Làm sao Tống Phỉ Nhiên có thể tìm tới chỗ này?
"Em thật sự sống ở nơi này sao? Anh còn tưởng bà chủ câu lạc bộ XX lừa anh!" Tống Phỉ Nhiên xuống xe, khi đóng cửa xe Benz S600 vẻ mặt tràn đầy kích động.
Duy Đóa còn chú ý, trong tay của hắn ta đang cầm một bó hoa rất đẹp.
Loài hoa này nhìn thoáng qua có vẻ giống hoa hồng, nhưng thực ra nó là…
"Tường vi..." Cô giật mình nói ra đáp án.
"Hoa tường vi tím, em thích nhất." Hắn ta đưa bó hoa cho cô.
Duy Đóa giật mình nhìn bó hoa màu tím, trong khi cô còn đang mờ mịt thì mùi hoa tươi mát đã tiến vào mũi cô.
"Anh mua à?" Bởi vì bất ngờ nên cô vô cùng giật mình.
Trước kia, bởi vì cô thích, cho nên phía sau vườn hoa nhà cô trồng toàn tường vi tím.
Khi đó cô cảm thấy bản thân thích gì đó đều có thể dễ như trở bàn tay, sau này mất đi mới phát hiện, muốn động viên chính mình, sẽ nhớ lại thứ mà mình đã từng vô cùng yêu thích, nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng sẽ bởi vì nghèo khó mà trở nên vô cùng khó khăn.
Hoa tường vi thật sự rất khó tìm, hơn nữa, còn là một bó lớn như vậy.
"Không phải mua, là do anh trồng". Tống Phỉ Nhiên dịu dàng cười trả lời.
Anh ta trồng ư? Đúng là một đáp án bất ngờ.
"Đường đường là một người đàn ông không có chuyện gì để làm hay sao mà lại làm chuyện này ." Phản ứng của cô rất lãnh đạm.
Cho dù lại nhìn thấy hoa tường vi, trái tim cũng có chút gợn sóng, nhưng thực tế cuộc sống không cho phép người ta mãi đắm chìm trong sự lãng mạn.
"Sau khi chia tay với em, anh đành phải nhìn hoa nhớ người." Tống Phỉ Nhiên ôn nhu nói.
Nếu là những người phụ nữ khác nghe thấy những lời chân thành thế này, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút cảm giác, ví dụ như thẹn thùng, vô thố, nhưng Duy Đóa không có một chút phản ứng nào.
"Hiện tại tôi không có tâm tình và khả năng thưởng thức hoa tường vi." Cô lãnh đạm nhét hoa vào trong lòng hắn ta.
Hiện tại cô đang đứng ở nơi nguy hiểm, có khả năng giây tiếp theo sẽ sẩy chân tan xương nát thịt, nào có tâm tình thưởng hoa dưới trăng.
Hơn nữa, sau mười ba năm Tống Phỉ Nhiên cũng không khác gì người xa lạ đối với cô.
Cô đang muốn đi vào, lại bị Tống Phỉ Nhiên ngăn lại.
"Duy Đóa, em... có phải em đang thiếu tiền đúng không? Có lẽ anh..." Tống Phỉ Nhiên do dự, ấp a ấp úng dường như không biết nên mở miệng thế nào.
Cô nhíu mày hỏi thẳng, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Cô thích người khác thẳng thắn, không lãng phí thời gian.
Hiện tại đối với cô mà nói thời gian chính là tiền bạc.
"Anh muốn nói... Thật ra với anh mà nói, ba trăm vạn...cũng không phải là một con số quá lớn..." Tống Phỉ Nhiên tiếp tục ấp a ấp úng.
Vì vậy, anh ta đã thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm đó? Hơn nữa, chữ số chuẩn xác như vậy, thật sự khiến cho người ta nghi ngờ.
"Ai nói với anh?" Mặt cô không biểu cảm hỏi.
"Duy Đóa, em đừng tức giận, anh...có hỏi bà chủ..." Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng khai báo.
"Tôi không mượn nổi mà cũng chẳng có khả năng chi trả." Cô cơ bản hiểu được, trực tiếp ngắt lời hắn ta.
"Đã muộn rồi, tôi phải vào nhà nghỉ đây." Nói xong, cô xoay người.
"Anh muốn trả nợ thay em, anh không cần em trả lại!" Thấy cô rời đi, Tống Phỉ Nhiên gấp đến nỗi ở phía sau cô lớn tiếng thanh minh.
Nghe thấy hắn ta nói, bước chân của cô cũng dừng lại một chút.
Có ý gì?