Mỗi sáng trên đường đến công ty Hình Tuế Kiến nhất định phải ghé qua siêu thị, giai đoạn này thông thường có chút nhàm chán.
Lúc đó, tốc độ xe rất chậm, không khác gì đi trong dòng xe đông đúc, ngay khi hắn sắp mất đi tính nhẫn nại, bỗng nhiên có một bóng dáng nho nhỏ mặc quần áo màu đỏ di chuyển thu hút sự chú ý của hắn.
Trên lưng bóng dáng nho nhỏ kia đeo cặp sách, ngồi xổm chờ siêu thị mở cửa.
Hình Tuế Kiến nhìn đồng hồ một chút, hôm nay là thứ năm, mà hiện tại đã là chín rưỡi.
Vào lúc này không phải bọn trẻ đều đang đi học sao? Trong lòng có chút nghi hoặc, hắn đánh tay lái, xe việt dã nhanh chóng tấp vào một chỗ đậu xe.
Trước tiên hắn đi đến cửa hàng Mc Donalds ở bên cạnh mua hai cái hamburger ăn sáng, nhưng lúc đi ra, lại không thấy bóng dáng nho nhỏ kia đâu.
Hắn không nghĩ nhiều, đi theo dòng người bước vào siêu thị.
Mặc dù hắn tùy tiện lấy đồ uống trên giá, trà túi lọc và các mặt hàng khác, nhưng tầm mắt vẫn nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia.
Cô bé kia là em gái của Kiều Duy Đóa.Hắn sẽ không nhận lầm người. Bởi vì trong hai tháng theo dõi Kiều Duy Đóa, hắn ở trong chỗ tối cũng đã mấy lần gặp mặt đứa trẻ này.
"Cháu muốn nếm cái bánh ga-tô này." Cô bé chỉ vào chiếc bánh ga-tô, đưa ra yêu cầu với cô gái bán bánh.
Cô gái gắp một chiếc bánh ga-tô nhỏ đưa cho cô bé, cô bé lại uống trà sữa từ một gian hàng khác, miếng bánh ga-tô nhỏ đã vào miệng nhưng vẫn còn chưa đủ.
"Cháu muốn nữa cơ." Cô bé ngẩng đầu yêu cầu cô gái bán bánh.
"Cô bé à, không được, cháu đã ăn ba cái rồi, cô phải để lại cho khách hàng nữa chứ." Cô gái bán bánh mỉm cười lắc đầu cự tuyệt.
Nghe vậy, cô bé cũng không ở lại gian hàng đó nữa, lùi một bước tiến về nơi khác, đi về phía gian hàng bán sủi cảo.Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Cháu đang làm gì vậy? Đói bụng như vậy à?” Khi đi ngang qua cô bé hắn lên tiếng hỏi.
Bóng dáng màu đỏ dừng lại, nhìn xung quanh một chút, rồi mới ngẩng đầu, "Chú đang nói chuyện với cháu sao?"
Đúng là nói lời vô ích! Xung quanh chỉ có cô bé thoạt nhìn rất đói bụng không phải sao? !
"Bỏ nhà đi?" Hắn nhàn nhạt phỏng đoán.
Cô bé vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
"Chú có hai cái hamburger, có thể mời cháu ăn." Nói xong, hắn đi trước.
Hình Tuế Kiến đi được vài bước, mới phát hiện bóng dáng màu đỏ kia không hề đuổi theo, mà vẻ mặt cảnh giác đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hắn.
"Không đói bụng sao?" Tính cách của hắn kiên định, chắc chắn sẽ khôn bày ra bộ dạng dỗ dành trẻ con.
"Cháu đói bụng, nhưng chúng ta không quen biết."
"Chú là Hình Tuế Kiến." Như vậy thì tính là quen biết rồi chứ? Cô bé có muốn xem chứng minh thư nữa hay không?
"Nếu cháu đói thì hãy đi theo chú." Hắn vốn quen ăn hamburger và coke, nhưng loại đồ uống carbonate này hình như không tốt cho trẻ con, cho nên cô bé phải đi theo, hắn mới mua sữa cho cô bé uống được.
"Nếu muốn làm chuyện tốt, chú đưa hamburger trong tay chú là được rồi." Cô bé bày ra vẻ mặt bà cụ non trả lời.
Khóe mắt Hình Tuế Kiến nhíu lại.
Không biết dạng cha mẹ thế nào lại dạy dỗ đứa trẻ tràn đầy tính cảnh giác và không tín nhiệm người khác thế này? Những
đứa trẻ ở tuổi này không phải đều rất hồn nhiên mơ mộng chỉ cần một chiếc kẹo là có thể lừa đi hay sao?
Hắn quyết định không để ý tới cô bé, cho dù có yêu quý đến mấy hắn cũng sẽ không lấy mặt nóng dán vào mông lạnh.
Sau khi lạnh lùng nhìn cô bé một cái, lúc này hắn cũng không nói gì nữa, xoay người bước đi.
Bóng dáng màu đỏ kia nhất thời nôn nóng.
...
Trong Mc Donalds, Kiều Duy Lộng ăn ngấu nghiến.
Hình Tuế Kiến dựa vào lưng ghế, uống từng ngụm Coke ướp lạnh.
"Cháu còn muốn ăn Filet-O-Fish (*)!" Dạ dày của cô bé giống như không có đáy, một bàn đầy những hộp giấy lớn nhỏ trống không, vậy mà vẫn còn chưa đủ.
(*) Filet-O-Fish là sandwich cá được phát minh bởi Lou Groen vào năm 1962
Hình Tuế Kiến từ trong ví da lấy một tờ tiền màu đỏ, "Tự mình đi mua đi." Hắn đã đi tới đi lui đến ba lần, thật sự không còn nhẫn nại đi thêm một lần nữa.
Bóng dáng màu đỏ lấy giấy lau khô ngón tay, không chút khách khí lấy tiền trong tay hắn, nhảy khỏi vị trí.
Cô bé chạy vài bước, lại trở về, "Cháu kêu thêm mấy hộp nữa, chú cũng không phản đối chứ?"
Hình Tuế Kiến thản nhiên nói, "Muốn mua cái gì thì mua đi, thiếu tiền gọi chú." Đứa trẻ này thực sự vừa tinh khôn lại vừa có lòng tham không đáy.
Nhưng thực sự là vô cùng kỳ quái, rõ ràng hắn đang rất bận, nên sớm đến công ty mới đúng, nhưng lúc này đã gần đến giữa trưa, vậy mà hắn vẫn còn ở đây lãng phí thời gian.
Một lát sau, bóng dáng màu đỏ bưng một cái khay lớn trở về, các thứ trên khay chất thành một đống cao.
"Còn thừa năm mao, trả lại chú này." Cô bé nghiêm chỉnh đem tiền xu trả lại cho hắn.
Quá độc ác! Nếu không phải ở Mc Donalds không có món đồ giá năm mao, chắc chắn sẽ không còn đồng tiền xu nào hết.
Bóng dáng màu đỏ lại trở lại chỗ ngồi đối diện với hắn, bắt đầu tiếp tục ăn, nhưng tốc độ cắn rõ ràng là càng ngày càng chậm.
"Đã trốn khỏi nhà bao lâu rồi?" Hắn lên tiếng phá tan sự im lặng.
Xem bộ dáng của cô bé, dường như không phải chỉ đơn giản là đói mà thôi.
"Vừa tròn một ngày một đêm." Nuốt xong một miếng, cô bé cũng không giấu diếm.
Trách không được cô bé đói như vậy?
"Buổi tối cháu ngủ ở nơi nào?" Hắn hỏi thêm một câu.
"Hiện tại thời tiết cũng không lạnh lắm, nhà ga có rất nhiều ghế trống, tha hồ nằm ở chỗ nào cũng được." Cô bé nhanh chóng trả lời.
Cho nên cô bé đang ngủ ở ngoài đường ư?
"Trên người không có tiền cũng dám chơi đùa như vậy, thật đáng khâm phục." Hắn lạnh giọng "khoa trương" nói, "Thật sự là không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào!"
Khí phách có thể tạo ra cơm ăn ư? Hoàn toàn tùy hứng giống như chị gái.
"Ai nói cháu không có tiền?" Kiều Duy Lộng đặt miếng gà sang một bên, mở cặp sách ra, kéo dây kéo, từ bên trong lấy ra một quyển sổ tiết kiệm.
"Chú