"Cháu thích ăn gì nhất?"
"Kem, nhưng chị cháu nói con gái không nên ăn đồ quá lạnh, nên cháu cũng không được ăn nhiều."
"Còn gì nữa?"
" French fries (*), nhưng chị cháu bảo đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên cũng không được ăn nhièu."
(*) Khoai tây chiên kiểu Pháp, chắc ai hay ăn KFC cũng đều biết ^^
"Còn thích gì nữa không?"
"Cháu thích rất nhiều thứ, đặc biệt là Mc Donalds đã từng được chú mời." Cô bé thường xuyên bị gửi ở nhà cô giáo, nên bình thường cũng không có cơ hội được ăn những đồ ăn không tốt cho sức khỏe này.
Được rồi, hắn cũng mặc kệ chị gái cô bé cấm thứ này hay thứ kia!
Kem vị dâu tây, French fries loại lớn bày trước mặt Tiểu Lộng.
"Cháu có nguyện vọng gì trong sinh nhật? Hay là ít nhất hi vọng nhận được gì trong sinh nhật?"
Sinh nhật ư? Sinh nhật của cô bé đã sớm qua rồi!
"Có chứ, cháu muốn có một con gấu bông thật lớn!"
Hồi nhỏ nhìn thấy các bạn khác có gấu bông chơi, cô bé thật sự vô cùng hâm mộ, nhưng cô bé hiểu rõ điều kiện kinh tế của chị gái, hơn nữa chị gái cũng phải tiêu rất nhiều tiền cho cô bé, nên cô bé nào dám xin xỏ? Cho nên, mỗi lần chị hỏi cô bé muốn được tặng quà sinh nhật gì, cô bé luôn chọn những thứ rẻ nhất.
Nửa giờ sau, có một con gấu bông còn cao hơn cả người cô bé được đưa đến trước mặt cô bé.
Tiểu Lộng phấn kích đến mức thét chói tai.
"Chú Hình, vì sao chú đột nhiên đối xử với cháu tốt như vậy?" Tuy nhiên cô bé cũng vô cùng nghi ngờ.
Trước đó còn là bộ dáng cam chịu, còn vì sao hiện tại ánh mắt lại nhìn cô sâu sắc và phức tạp như vậy? Cho dù cô còn bé nhưng cũng cảm thấy vô cùng khả nghi.
Lúc trước khi đứa trẻ này gọi hắn là "chú", hắn còn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn chưa quá già mà đã bị người ta tăng thêm tuổi.
Nhưng đến khi hắn bắt đầu hoài nghi…
Hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì may là Tiểu Lộng không gọi hắn là anh.
Những điều này đều là do người nào đó tạo nghiệt!
"Là muốn cháu thích chú nhiều hơn một chút." Hắn căn bản không để ý tới Ôn Ngọc từ đầu tới cuối đều mang một bộ mặt cứng ngắc đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn và cô bé trò chuyện.
"Vậy được rồi, cháu tha thứ cho chú trước đó đã chọc cháu khóc!" Tiểu Lộng bày ra bộ dáng đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.
Nhưng cô bé có một điều phải tuyên bố.
"Người cháu thích nhất là chị gái, tiếp theo là chú Lục, nhiều nhất chỉ có thể dành cho chú vị trí thứ ba luân phiên cùng cô Lý thôi!"
Tiểu Lộng vừa ăn kem vừa hào phóng nói.
Ý của cô bé là cho dù hắn có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng chỉ có thể đứng ở vị trí thứ ba ư? Lại còn là luân phiên nữa?!
Trong nháy mắt có một sự chua xót bốc lên trong lòng Hình Tuế Kiến.
Hắn phát hiện bản thân bắt đầu muốn gặp người được gọi là chú Lục trong miệng Tiểu Lộng kia, tuy rằng đối phương đoạt vị trí thứ hai khiến hắn có chút khó chịu, nhưng đối với những người thật lòng chăm sóc Tiểu Lộng, hắn đều muốn nói một tiếng cám ơn.
Đương nhiên là trừ một người.
"Hình Tuế Kiến!" Phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai.
Nội dung bài viết ẩnHắn không quay đầu.
Bởi vì hắn cũng không hề bất ngờ với điều này.
"Chị, chị…" trong phát chốc một thân hình màu trắng cao gầy xông vào, khiến cho Tiểu Lộng phát hoảng.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Duy Đóa đang giận đến tái đi.
Dựa theo sự phỏng đoán của mình, cô kêu Tư Nguyên chở cô đến công ty của Hình Tuế Kiến, nhưng không nghĩ tới Tiểu Lộng thật sự ở trong này!
Nhất thời tính tình khó mà ổn định được.
Duy Đóa tức giận đến mức cơ thể phát run, trong nháy mắt không còn một chút dịu dàng nào nhìn về phía hắn, không thanh minh, bàn tay của cô mất đi sự kiểm soát.
"Bốp" một tiếng tát dữ dội vang lên.
Tiểu Lộng sợ tới nỗi đánh rơi kem xuống đất.
Bởi vì trên mặt chú Hình đã in rõ năm ngón tay.
"Vì sao xuống tay với người nhà của tôi!" Duy Đóa lớn tiếng chất vấn.
Có thù oán gì thì xuống tay với cô là được rồi, tại sao lại kéo cả trẻ con vô tội vào nữa?
Trong mắt Duy Đóa ngập tràn lửa, nếu có thể thiêu chết người, Hình Tuế Kiến đã sớm bị thương tích đầy mình.
Tốt lắm.
Đủ độc ác!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tay hắn đã ôm chặt lấy cô.
Hay chính xác là “tóm lấy”, dùng phương thức diều hâu bắt gà mái.
Duy Đóa bị chấn động vô cùng mãnh liệt, còn Tiểu Lộng cũng há hốc miệng, thậm chí còn quên cả việc tiến lên bảo vệ chị gái. Hiện tại chú Hình thật đáng sợ, cánh tay cường tráng dường như chỉ cần vung lên có thể đánh chết người. Tiểu Lộng có chút e ngại nuốt nước bọt. Còn Duy Đóa vẫn khăng khăng không tỏ ra yếu thế, giống như một con gà mái dũng mãnh nhất.
"Tôi không muốn gặp lại anh, anh không được phép quấy rối cuộc sống của tôi!"
Cô oán hận hắn, sau bao nhiêu năm gặp lại Hình Tuế Kiến giống như đâm một nhát dao vào lưng cô, cô đã liều mạng quên đi sự tồn tại của hắn, quên hắn cùng cô hít thở không khi dưới một bầu trời thành phố, cố gắng quên đi sự tồn tại của hắn như vậy, nhưng tại sao hắn còn xuất hiện lần nữa, năm lần bảy lượt đụng chạm đến cô? Thậm chí còn muốn ra tay với Tiểu Lộng!
Trong lòng cô lại bùng cháy sự thù hận với hắn, giờ phút này cuối cùng cũng không khống chế được sự kích động.
Hơn nữa, hắn còn dám tìm người uy hiếp em trai cô, cố ý điều tra quá khứ nhục nhã của cô. Ai cho hắn cái quyền này cơ chứ?
"E rằng rất khó." Rõ ràng năm ngón tay đã in trên mặt nhưng hắn lại không có chút biểu cảm nào, thậm chí vẻ mặt thoạt nhìn còn lạnh hơn sương.
Khó ư? Hắn có ý gì? Hắn còn muốn tiếp tục trêu chọc cô ư?
Cô cười lạnh.
"Dù sao cô đã sinh con cho tôi, tôi sẽ bù đắp cho cô, sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng." Hình Tuế Kiến lạnh lùng nói.
Nghe nói như vậy, bỗng dưng Ôn Ngọc biến sắc.
Còn sắc mặt Duy Đóa cũng càng tái nhợt, cô cắn răng, "Anh có ý gì?" Cô đã máu chảy đầm đìa, đã trải qua đau đớn, hắn có thể bù lại những điều đó ư? Có là đồ điên mới cần hắn chịu trách nhiệm!
"Tôi sẽ không từ bỏ Tiểu Lộng đâu." Hình Tuế Kiến nói rõ ràng.
Hắn đã vắng mặt vị trí làm cha mười hai năm, hiện tại hắn đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Lộng, hắn không thể lại cứ mặc kệ ngồi xem.
Hắn muốn cho cô thấy rõ thái độ của mình!
Hắn sẽ không từ bỏ Tiểu