Nếu xin lỗi có tác dụng, thì trên thế giói này có nhiều vụ án giết người như vậy sao?
Tống Phỉ Nhiên không gọi điện thoại cho cô, Duy Đóa quả thật cũng chưa từng chủ động liên hệ với Tống Phỉ Nhiên. Không liên quan đến vấn đề thể diện, mà là giữa lúc đó cô đột nhiên không thể xác định nổi, một người nói thà rằng tin thế giới này có quỷ, chứ không thể tin được những lời cô nói ra, cô có thể yên tâm phó thác cả đời ột người đàn ông như vậy sao?
Đúng vậy, Tống Phỉ Nhiên chính là tất cả mơ ước về bạch mã hoàng tử của các cô gái: chưa kết hôn, anh tuấn, nhiều tiền, tác phong nhanh nhẹn, nhưng còn sự tin tưởng và tôn trọng thì sao? Từ lúc bắt đầu qua lại một lần nữa, Duy Đóa đã có thể cảm nhận được đoạn tình cảm này không hề cân bằng, mà Tống Phỉ Nhiên cho dù đã ngụy trang vô cùng thành công, nhưng lúc lơ đãng hắn thường xuyên toát ra loại thái độ cao cao tại thượng.
Khi cô không có cách nào để phối hợp, hắn sẽ tức giận, cho dù hắn kiềm chế vô cùng nhanh chóng, nhưng chỉ cần vài giây cảm xúc thất thường cũng đã ánh vào mắt cô.
Hắn thật sự vẫn là Tống Phỉ Nhiên trước kia sao? Còn cô thật sự thích hắn sao? Trước đó cô không thể xác định được, nhưng hiện tại đáp án đã ở phía sau…
Thật ra, cô không có một chút cảm giác gì với Tống Phỉ Nhiên.
Cho dù giữa hai người có xảy ra chiến tranh lạnh, cô cũng không có cảm giác lo sợ không yên, nhớ nhung cô đơn, cho dù cả hai cùng môi chạm môi, cũng không có cảm giác mãnh liệt, nếu tự lừa bản thân đó là tình yêu, thì thật sự quá khó khăn.
Tuy nhiên cảm giác tiến thoái lưỡng nan như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Buổi chiều, lúc cô đi làm, nhận được một cuộc điện thoại kì lạ.
"Có việc gấp cô mau đến khách sạn XX." Nói xong, đối phương nhanh chóng cúp máy.
Duy Đóa sửng sốt.
Khách sạn XX ở ngay phía đối diện, cô chỉ cần băng qua đường là đến nơi.
Nhưng hắn ta là ai vậy? Duy Đóa phân vân.
"Tôi là Hình Tuế Kiến." Đường dây điện thoại của đối phương luôn trong tình trạng bận, mãi mới gọi đi được, hắn lưu lại bốn chữ.
Bốn chữ này khiến cho Duy Đóa chấn động, đôi môi bị cắn đến đỏ rực.
Dường như hắn đang vô cùng bận rộn, điện thoại giống như đường dây nóng, vô cùng khó liên lạc, Duy Đóa lạnh lùng, "Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh?" Hiện tại hắn dùng thân phận gì để ra lệnh cho cô chứ, chủ nợ ư?
"Tiểu Lộng mất tích."
Một câu nói của Hình Tuế Kiến làm cho cô sợ tới mức mất hồn mất vía.
Lúc Duy Đóa vội vàng đuổi tới, hiện trường đã có rất nhiều người, một số người cô biết còn một số thì không, bao gồm Tiểu Béo và Sài Nhân.
"Lúc tôi mua xong quà sinh nhật trở về, đã không thấy tăm hơi của Tiểu Lộng đâu, trước tiên tôi đến phòng giám sát của khách sạn, phát hiện có thấy Tiểu Lộng lên tầng 9, nhưng không nhìn thấy cô bé đi ra khỏi khách sạn." Lời này là nói cho bọn thuộc hạ, cũng là nói với cô.
Sắc mặt Duy Đóa trắng bệch.
"Hình Tuế Kiến, vì sao anh lại ở cùng với Tiểu Lộng chứ? Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lúc này, sự hoảng loạn, rối rắm đang tra tấn toàn thân cô, khiến cho cô vô cùng bức xúc.
"Tôi rất xin lỗi." Mà hắn chỉ có thể trả lời bằng bốn chữ.
Rất xin lỗi ư? Nếu xin lỗi có tác dụng, thì trên thế giói này có nhiều vụ án giết người như vậy sao? Duy Đóa cảm giác sống lưng lạnh toát.
Duy Đóa nắm chặt tay, rất muốn cho hắn một cái tát.
Cô ngàn căn vạn dặn, Tiểu Lộng không được gặp Hình Tuế Kiến, cô không biết mình đã nhắc đi nhắc lại với Tiểu Lộng bao nhiêu lần, Hình Tuế Kiến căn bản không phải cha của con bé, nhưng Tiểu Lộng lại cứ nghe vào tai trái lại ra tai phải, cố chấp cho rằng cô đang nói dối.
Còn Hình Tuế Kiến thì sao? Hắn tiếp cận Tiểu Lộng nhằm mục đích gì chứ? Lúc này, cô giống như một con nhím, vì muốn bảo vệ bản thân cũng như người mình quan tâm mà vô cùng muốn tấn công.
Nhưng lúc này bàn tay vừa giơ tới giữa không trung liền dừng lại, bởi vì cô đã khắc sâu được bài học kinh nghiệm, không thể tùy tiện tát đàn ông, nếu không sẽ nhận phải hậu quả cô không thể thừa nhận nổi.
"Chị dâu, trước tiên chị đừng đừng kích động, cũng đừng cùng cãi nhau với anh, tìm được Tiểu Lộng mới là điều quan trọng nhất."
Sài Nhân như thể nhìn thấu được ý đồ của cô, lập tức ngăn lại.
Hiện tại, không phải là lúc để đánh nhau.
Chị dâu.
Hai chữ này khiến cho Tiểu Béo lộ ra thần sắc khó có thể chịu được, còn khuôn mặt Ôn Ngọc lại vô cùng tái nhợt.
"Tiểu Lộng hiện tại không còn ở trong khách sạn nữa, chắc là đã bị người ta mang từ cầu thang thoát hiểm xuống bãi đỗ xe ngầm rồi." Sài Nhân bình tĩnh phân tích.
"Tôi đã bảo mọi người xông vào từng cánh cửa rồi." Đáy mắt Hình Tuế Kiến lạnh lẽo.
Hắn không để ý tới sự ngăn cản của người trong khách sạn, mỗi một gian phòng trong 9 tầng, đều bị hắn phái người xông vào lục tung mọi thứ, nhưng không thu hoạch được gì. Vì vậy, Tiểu Lộng có thể đã bị người ta mang đi mất rồi.
"Lão đại, tôi đã báo cảnh sát, cũng đã nói với các anh em khác!" Một người khác chạy tới báo cáo tình huống mới nhất.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
...
Duy Đóa đứng ở cửa cục cảnh sát, màn mưa giăng kín, phủ xuống toàn bộ người cô, sự lạnh lẽo thấm vào từng tấc da thịt trong người cô, thấm nhập vào tuỷ sống, thấm vào trái tim hoảng loạn của cô.
"Cô Kiều, cô cứ về trước đi, vụ án này vẫn chưa có manh mối, tạm thời chưa điều tra được điều gì." Cảnh sát an ủi cô, "Có lẽ đứa trẻ chỉ là ham chơi, qua vài ngày sẽ tự chạy về nhà thì sao?" Có thể cũng chỉ giống như lần trước rời nhà trốn đi, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.
Không phải, Tiểu Lộng không về nhà cô Lí, cũng không đến nhà bạn học, càng không đến chỗ ở của cô!
"Đóa, hiện tại tình huống thế nào rồi?" Tư Nguyên cách nửa giờ sẽ gọi điện thoại cho cô một lần
Anh đi Bắc Kinh công tác, không có cách nào để nhanh chóng trở về.
Duy Đóa nhắm mắt.
"Không có việc gì đâu, anh cứ yên tâm ở Bắc Kinh họp đi."
"Có tin gì phải lập tức báo cho anh biết đấy!"
"Em biết rồi."
"Đóa, cho dù xảy ra chuyện xấu cũng phải báo cho anh!" Tư Nguyên lo lắng bỏ lại thêm một câu.
"Vâng." Cô gật đầu.
Cô hiểu rõ