Rất tối, rất đói, rất lạnh, rất khó chịu...
Tối là vì mắt Tiểu Lộng hoàn toàn bị che lại.
Đói là vì đã lâu Tiểu Lộng không được ăn gì, ngay cả nước cũng không được uống.
Lạnh là vì Tiểu Lộng vô cùng đói, đói đến nỗi ngay cả ruột non cũng như dính vào nhau, từng trận từng trận khiến cho dạ dày co rút đến mất cả cảm giác, khiến cho cả người cô bé run rẩy, ngay cả nhấc ngón tay lên cũng không có sức.
Khó chịu là vì Tiểu Lộng bị nhốt trong một không gian chật hẹp, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.
"Người đàn ông đáng giận này, chỉ biết làm, cũng không nghe người ta nói chuyện sao?"
"Đó là bởi vì nhũ hoa của em khiến người ta mê muội mà..."
"Chán ghét... A, a... em muốn, cho em, cho em...A, a, thật thoải mái..."
Sau một trận cao trào, tiếng giường kêu két két, giọng người phụ nữ ngâm nga yêu kiều, thân thể mềm mại uốn éo giống như lá rụng mùa thu, người đàn ông khẽ gầm như dã thú, từng lần từng lần mãnh liệt chạy nước rút.
Cả căn phòng tràn ngập mùi tình dục.
Cứu mạng.
Mỗi một lần bị "đè ép", Tiểu Lộng chỉ có thể miễn cưỡng nhấc năm ngón tay vô lực, muốn dùng lực đập, nhưng lực phát ra lại nhẹ như vuốt ve mà thôi .
Lúc đầu không có sức lực là vì bị hạ thuốc, còn bây giờ, Tiểu Lộng không còn bị thuốc khống chế nữa, nhưng Tiểu Lộng cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể thở nổi...
Ngực vô cùng đau đớn.
Tiểu Lộng thở hổn hển, năm ngón tay vỗ vào giường, từ từ vô lực buông xuống...
...
Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Lộng.
Bị "trêu đùa" một hồi, phái các anh em đi rốt cục đã bắt được người gọi điện thoại.
Nhưng cũng không có thu hoạch gì, bởi vì người kia cũng chỉ là nhận tiền của người lạ, phụ trách "đọc thuộc lòng" nội dung trên trang giấy mà thôi.
Là ai dám trêu đùa hắn? Mà ai là người được lợi nhất trong chuyện này? Hình Tuế Kiến nhạy bén bắt đầu chú ý đến một người.
Hắn đã nhiều lần quan sát camera ở các thang máy trong khoảng nửa tiếng trước và sau khi Tiểu Lộng mất tích.
Buổi trưa 12 giờ 20 phút .
Có một đôi nam nữ đi vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, bọn họ liền nhiệt tình khó nhịn ở trong thang máy hôn nhau, tay người đàn ông thậm chí đã làm càn chui vào trong quần lót của người phụ nữ, nóng bỏng thăm hỏi.
Trước đó hắn đã từng xem qua đoạn băng này, cũng không quá để ý, hiện tại, cẩn thận xem lại…
Căn bản không thấy rõ diện mạo của người đàn ông đưa lưng về phía camera.
Nhưng cho dù là manh mối gì, hắn cũng không thể buông tha được.
...
Buổi tối, mười giờ đêm.
"Bảo bối, đừng sợ, tất cả đã có anh lo! ..."
Không biết đối phương ở trong điện thoại nức nở nghẹn ngào nói gì, hắn ta thở dài, "Chỉ là ác mộng thôi, bảo bối, là do em tự hù dọa mình thôi, là do con bé kia nghịch ngợm, chúng ta dạy dỗ nó một chút là được!"
"Yên tâm đi, hôm qua anh đã tìm người thả con bé rồi."
"Thật đấy anh không lừa em đâu! ... Anh yêu em như vậy mà, sao em có thể nghi ngờ lời anh nói chứ? Nhớ kỹ, ai hỏi em đều nói không biết, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền toái đấy..." Tống Phỉ Nhiên khẩu Phật tâm xà, thâm tình chân thành, "Bảo bối, trải qua chuyện này, anh rốt cục cũng biết được em bảo vệ anh thế nào, anh vô cùng cảm động! Anh đã chia tay bạn gái rồi, anh nhất định sẽ tổ chức cho em một hôn lễ thật long trọng..."
Lời nói của hắn ta nhất thời khiến cho đối phương kích động không thôi.
"Bảo bối, anh cũng yêu em, ngủ ngon!" Giọng hắn ta nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với nhân tình.
Kiều Duy Đóa bị giam lỏng lạnh lùng xem một màn này, chính tai nghe thấy khiến cho cô càng sợ hãi.
Duy Đóa có chút ảo não, cô không nên để lại đường sống, để cho hắn ta chỉ mất một hai tiếng đã khôi phục lại sức lực.
Tống Phỉ Nhiên cúp máy, xoay người lại, đáy mắt không che giấu, tràn ngập hung ác nham hiểm: "Kiều Duy Đóa, cô đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? Tôi cũng không dám cam đoan, nếu cô còn tiếp tục do dự, Tiểu Lộng còn có thể khỏe mạnh an khang!"
"Rốt cuộc anh giấu Tiểu Lộng ở nơi nào ?" Kiều Duy Đóa lớn tiếng hỏi.
"Giấu ở một nơi chuyên dạy dỗ trẻ em, chỉ cần tôi không tiết lộ, các ngươi ai cũng tìm không thấy, nghĩ không ra." Tống Phỉ Nhiên cười