Ngoài Tư Nguyên thì Duy Đóa cũng tận lực né tránh Hình Tuế Kiến, nhưng dường như cô không đạt hiệu quả cao cho lắm.
Tám giờ tối nay cũng như mọi tối khác, sau khi Hình Tuế Kiến tan tầm thì lại vào bệnh viện.
“Ba.” Tiểu Lộng vừa thấy gã đã mỉm cười sung sướng, ngóc đầu dậy quấn lấy thắt lưng gã.
Gã khẽ vuốt tóc Tiểu Lộng, hỏi: “Hôm nay con có bớt nhức đầu không?”
Đôi mắt long lanh của Tiểu Lộng ẩn hiện vẻ lẩn tránh, “Con còn đau lắm ạ…”
Gã nhíu mày, đứa bé này vẫn luôn đau đầu khiến người ta thật lo lắng. Gã ngồi đối diện với con gái, lấy một cuốn sách giáo khoa đã chuẩn bị sẵn.
“Ba hỏi con, 12+12 bằng bao nhiêu?” Gã kiểm tra môn toán.
“24 ạ!” Tiểu Lộng suy nghĩ rồi đáp.
Gã đọc thêm một đề toán trong sách giáo khoa.
“12 cây liễu trồng thành một hàng, ở giữa mỗi 2 cây liễu có 3 cây đào, tổng cộng có mấy cây đào?” Gã lại hỏi.
Quả nhiên trên mặt Tiểu Lộng xuất hiện vẻ trống rỗng.
“Sâu róm là do ấu trùng nở thành, mỗi ngày nó lớn gấp đôi, 16 ngày có thể dài tới 16cm, vậy mất bao nhiêu ngày nó được 4cm?” Gã lại hỏi.
Tiểu Lộng do dự rồi lắc đầu, còn trái tim gã chìm xuống nặng trĩu. Đây là đề toán của học sinh lớp ba, mà qua hè này Tiểu Lộng đã lên lớp bảy.
Bác sĩ từng nói nếu bệnh đau đầu của Tiểu Lộng là do tổn thương não, thì nó có thể kèm theo di chứng giảm trí nhớ.
Duy Đóa đi từ văn phòng bác sĩ trở về, vừa đúng bắt gặp cảnh tượng này.
“Con yên tâm, đừng sợ gì cả, ba nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để nghĩ cách chữa khỏi cho con.” Gã hứa hẹn.
Lời hứa này gã cam đoan với Tiểu Lộng, mà cũng là tuyên bố với cô gái đang đứng ngoài cửa.
Khi bóng cô vừa thấp thoáng trước cửa phòng bệnh, thì gã đã chú ý tới sự hiện diện của cô. Điều này giống hệt như thời còn đi học, dù gã không cố tình mà vẫn có thể phát hiện sự tồn tại của cô.
Tiểu Lộng mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng, bé gật đầu thật mạnh nói to: “Dĩ nhiên rồi, có ba ở đây thì con chẳng sợ gì!”
Tiểu Lộng lớn giọng làm gã và cô đều kinh ngạc.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn gã đã quen với cảnh bị mọi người xung quanh dựa dẫm và tin cậy, nhưng giọng nói dứt khoát đầy sùng bái và tin tưởng của Tiểu Lộng lúc này làm gã thấy nao nao trong dạ.
Gã cười nhẹ, vuốt ve mái tóc cô bé. Tiểu Lộng thuận thế bám lấy cánh tay gã gọi một tiếng ‘ba ơi’, rồi vô cùng thân thiết rúc vào lòng gã. Gã cứng người như thể quá bất ngờ trước sự nũng nịu của con trẻ, nhưng gã không đẩy Tiểu Lộng ra.
Cảnh tượng này khiến Duy Đóa cảm giác bất an sâu sắc. Từ lúc Tiểu Lộng tỉnh dậy tới giờ, bé đem mọi tưởng tượng về ‘cha’ đặt lên người Hình Tuế Kiến, làm lời nói dối như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Cô vốn cho rằng chỉ cần Tiểu Lộng tỉnh dậy thì cô sẽ không sợ gì nữa, nhưng ngờ đâu vẫn còn một cái di chứng chết tiệt.
“Bác sĩ nói sao?”
“Vẫn như cũ, chưa tìm ra manh mối.” Cô chôn chặt nỗi thất vọng trong tim, trả lời gã bằng giọng điệu lãnh đạm.
“Còn em, buổi tối vẫn muốn ngủ ở đây?” Gã bình thản hỏi.
“Ừ, tôi muốn chăm sóc Tiểu Lộng.” Cô đáp không cần do dự.
Tiểu Lộng vẫn còn trong tình trạng này khiến cô rất lo lắng, cô muốn chăm sóc Tiểu Lộng và lý do ấy là lá chắn tốt nhất của cô.
“Mẹ, thật ra có dì Ngô săn sóc con được rồi. Mẹ cũng đã mệt mỏi, nên về nhà với ba đi!” Tiểu Lộng nói thật thân thiết.
Vẻ thân thiết ấy giống như đang nói, ‘mẹ chỉ cần yêu thương đằm thắm với ba là được, khỏi cần quan tâm con’.
Duy Đóa cứng đờ, nhiều ngày nay Tiểu Lộng thực sự đã vượt qua giới hạn của người chèo chống sau lưng cô.
“Không được, mẹ sợ con có chuyện, mẹ lo lắm.” Cô nghiêm mặt nói.
Ngoại trừ điểm này, thật ra còn một lý do lớn hơn là cô không muốn ngủ chung giường với Hình Tuế Kiến, không muốn bị gã chạm vào…
Mắt Hình Tuế Kiến càng lúc càng tối sầm.
Khi Duy Đóa ngỡ rằng mình đã thắng lợi thì…
“Không phải hôm nay lúc bác sĩ tới kiểm tra có nói, nếu con muốn thì có thể xuất viện à?” Gã quay sang hỏi Tiểu Lộng.
Gã có đường dây, mọi hành động của hai mẹ con cô gã đều nắm rõ trong tay.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Lộng hơi chút căng thẳng, dù không tình nguyện nhưng bé vẫn trả lời: “Vâng ạ…”
“Vậy thì xuất viện đi!” Gã bình thản kết luận.
Bệnh của Tiểu Lộng sẽ không khỏi ngay lập tức, ở lại bệnh viện cũng vô ích.
“Tôi phản đối, xuất viện sẽ rất nguy hiểm!”
“Tôi sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi, mỗi ngày họ sẽ tới nhà thăm khám cho Tiểu Lộng.” Cái này không khác gì so với nằm viện.
“Bệnh của Tiểu Lộng thật sự không thích hợp ở lại nhà cô giáo Lý!” Cô gắt giọng, “Tôi là người giám hộ của con bé, anh không có quyền được đuổi nó…”
“Ai nói con bé sẽ ở nhà cô giáo Lý?” Gã dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
Đang định hùng hồn bảo về chủ quyền, thì Duy Đóa bỗng ngớ người, “Tiểu Lộng không ở nhà cô giáo Lý, vậy anh nói nó ở đâu?” Lẽ nào vứt Tiểu Lộng ra đầu đường?
“Nhà của chúng ta.” Gã ra vẻ như cô đang hỏi thừa.
Duy Đóa hít một hơi lạnh toát, cả người đông cứng với cảm giác bất ổn âm thầm, “Nhà anh làm sao có phòng cho Tiểu Lộng ở?”
“Tôi dọn phòng sách bỏ trống dưới lầu làm phòng cho điều dưỡng Ngô và Tiểu Lộng.” Gã thản nhiên đáp.
Cô chưa kịp nghĩ ra lý do để phản đối thì đằng sau đã vang lên tiếng hoan hô, “Hay quá, con muốn xuất viện, con muốn xuất viện!”
“Không được!” Duy Đóa phản đối.
“Mẹ, con muốn xuất viện, con muốn được ở chung với ba mẹ!” Tiểu Lộng kéo tay áo cô ra vẻ đáng thương.
Từ nhỏ Tiểu Lộng rất ít quấn lấy cô làm nũng, nhưng bây giờ bé lại ‘trở về nguyên trạng’ giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
“Không được!” Duy Đóa cứng lòng, nhưng Tiểu Lộng bỗng ‘òa’ lên một tiếng khóc nức nở.
Duy Đóa nheo mắt, Hình Tuế Kiến chỉ lên tiếng đề nghị mà chẳng cần xuất một quân binh động một quân tướng nào, bởi Tiểu Lồng chính là tử huyệt của cô.
“Anh thật nham hiểm!” Cô lạnh lùng lên án.
“Chẳng có gì nham hiểm với không nham hiểm, chỉ là buổi tối cảm thấy ngủ một mình cô đơn quá nên tôi ghĩ cách cho em mau trở về.” Gã thản nhiên trả lời.
Đối