Nằm trên giường một lát mà cô vẫn không buồn ngủ, cả người trống rỗng và chẳng biết vì sao cứ mở to mắt nhìn cầu thang đến ngẩn ngơ.
Kiều Duy Đóa hồi phục tinh thần, một ý nghĩ nẩy lên trong đầu khiến cô hoảng hốt. Dường như cô bắt đầu thích nghi với người nằm bên cạnh, thứ thích nghi ấy làm cô dần dần có cảm giác ‘quen hơi’.
Cô vội lắc lắc đầu, kiểu ‘thích nghi’ này khiến cô rất hoảng sợ. Cô đứng dậy, cầm cái máy tính xách tay của Hình Tuế Kiến mua ình chui vào trong chăn.
Kiếm chút việc để làm sẽ khiến cô không giống với ‘oán phụ’ trong đêm chờ đợi người đàn ông trở về.
Cô mở QQ nhưng chẳng biết tìm ai để tán gẫu. Giờ này chắc Thường Hoan đã sớm đi tìm Chu Công [1] đánh tới mấy ván cờ. Cô kéo danh sách bạn bè ít ỏi xuống, thì thấy Tư Nguyên vẫn đang trong trạng thái online với dòng chữ ký đầy cá tính: Đóng cửa luyện thi.
[1] Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Cô nhìn màn hình mỉm cười.
Đúng vậy, anh thi xong chứng chỉ thống kê rồi thì sẽ tới cuộc thi Tư pháp? Lần này anh nhất định phải đạt thành công nhé!
Cô mở khung đối thoại, ngẫm nghĩ chốc lát rồi đánh một hàng chữ, cố sức làm mồm mép mình thật nhẹ nhàng: ‘Bạn già, chắc vừa thi cử vừa đính hôn khiến anh bận bịu gấp đôi nhỉ? Quen biết lâu năm như thế, nhớ cho em ăn kẹo mừng đấy! Vì tình nghĩa đó em sẽ đi phong bì thật to.’ Cô thiếu nợ anh suốt nhiều năm, tiền mừng của cô phải rất lớn mới đúng. Tuy nhiên khi xem những dòng chữ đó, cô vẫn không thể bấm nút gởi đi (enter).
Ngẫm nghĩ một lát sau, cô xóa đi rồi viết: ‘Bạn già, anh khỏe không? Đã chuẩn bị cuộc thi tới đâu?’. Đánh hàng chữ xong, Duy Đóa dựa lưng vào ghế suy tư hồi lâu, day trán cảm thấy nó không ổn.
Tại sao bây giờ ngay cả tình bạn mà cũng khiến cô suy đi nghĩ lại? [2] Cô xóa hàng chữ và thoát khỏi QQ, vì cô thực sự không biết nên nói gì mới đừng vượt qua thân phận bạn bè.
[2] Nguyên tác: Tư tiền lự hậu – nhiều lần lo lắng chuyện nguyên nhân và kết quả.(baidu)
Tư Nguyên như ánh mắt trời từng chiếu sáng thế giới băng giá của cô. Tuy nhiên, thái dương vẫn tới lúc phải lặn về núi, một vài duyên phận đã sai thì cuối cùng không thể cưỡng cầu. Về phần ai phụ lòng ai, ai quên không được ai chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là phải biết buông tay, biết đem rung động âm thầm ấy thăng hoa thành tình bạn chân chính, mới là chủ đề cô cần nỗ lực.
Tình cảm của cô quá thuần khiết, cô thực sự không thể dung túng bản thân mình tiếp tục đi ái mộ một người đàn ông sắp thành chồng của cô gái khác. Cô nghĩ nỗ lực của mình đã thành công, ít nhất hơn một tháng nay, cô không hề liên lạc với Tư Nguyên.
Mỗi ngày gởi ít nhất mấy cái tin nhắn đã biến thành số không.
Mỗi ngày gọi ít nhất vài cuộc điện thoại cũng biến thành số không.
Càng miễn bàn tới chuyện gặp mặt.
Hai người từng gần gũi với nhau trong cuộc sống, ấy vậy mà chỉ sau một đêm, dường như đã biến thành phai nhạt. Cô không có thể xoay chuyển và cũng chẳng biết nên xoay chuyển thế nào. Một tháng nay Tư Nguyên chưa từng thử liên lạc với cô. Cô không cảm thấy bất ngờ, mọi người đều nói tình bạn là vững chắc nhất, nhưng tình bạn vững chắc ấy không bao gồm nam nữ khác phái.
Mạch suy nghĩ hơi lộn xộn, cảm giác hoảng hốt trong lòng càng bùng lên dữ dội. Cô thuận tay lướt web, lang thang đến một diễn đàn.
Không phải cô nhiều chuyện, cũng chẳng phải muốn nhìn mấy ông chồng này này nọ nọ hay học cách níu kéo đàn ông, vân vân… Mà cô quan tâm tới vài ‘lời đồn’ của một số người trong diễn đàn.
Hồi chiều không phải cô thích xen vào việc của người khác, mà gần đây cô đọc được vài bài viết trên diễn đàn, họ nói dạo này một số ông chủ của Ôn Thành bắt đầu có dấu hiệu bỏ trốn.
Trên diễn đàn viết, tháng trước có một ông chủ của nhà máy sản xuất giày đã bỏ trốn. Theo nghe ngóng thì một công ty đảm bảo dính cổ phần tới khoảng một trăm triệu.
Mấy ngày trước, một công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất giày nổi tiếng tuyên bố ngừng hoạt động, có lời đồn rằng ông chủ thiếu nợ quá lớn mà phải lẩn trốn.
Nếu cô nhớ không nhầm thì ông chủ Trần chính là người sáng lập nhà máy sản xuất giày đó. Quả nhiên mới lướt quanh một vòng, cô đã tìm được vài tin tức tương tự.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, cô phải đeo kính sát tròng vì gần đây cô thường xuyên dùng máy tính, nên bây giờ con ngươi khô khốc, ran rát. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm tháo kính sát tròng ra, rồi lấy cặp kính gọng đen trong ngăn kéo đeo vào.
Bộ dạng cô khi đeo mắt kính trông hơi hiền lành và ngốc nghếch. Đây là việc hết sức riêng tư với cô, nên trừ những người thân trong gia đình thì chỉ mỗi mình Tư Nguyên được thấy vài lần. Về phần Hình Tuế Kiến? Cô gạt gã khỏi phạm trù ‘người nhà’.
Cô đeo cặp mắt kính lên giường nằm lại, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình. Tuy cô không biết những tin tức này là thật hay giả, nhưng chúng quả thực khiến người ta chú ý.
Làm việc trong công ty của Hình Tuế Kiến, cô luôn kiếm những điều có thể khiến gã phải ‘chờ xem’, nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa tìm ra nhược điểm.
Bởi vì gã không tin tưởng cô.
Bởi vì gã và Trần Ôn Ngọc đề phòng rất kĩ.
Mặc dù cả con dấu cũng giao cho cô, nhưng thực ra nó