“Xin hỏi, tôi đang bị lợi dụng hả?” Cô vô cùng hoài nghi.
“Tôi không nói dối.” Gã vừa lái xe vừa trả lời bằng vẻ mặt bình thản.
Thưa đại thiếu gia, anh không nói dối nhưng lời anh nói làm tổn thương nặng tới khối tình si của người ta.
“Tôi và Ôn Ngọc quen biết đã lâu, lâu tới mức nhiều lúc tôi coi Ôn Ngọc như người thân ruột thịt.” Vì vậy, gã suy nghĩ hoài mà vẫn chưa biết nên dùng cách nào để tránh làm tổn thương cô.
Duy Đóa khẽ nhếch môi quay mặt ra ngoài cửa sổ xe.
“Đây là biểu hiện vui vẻ hay bực tức của em?” Gã thản nhiên liếc nhẹ cô một cái.
Gã hỏi một câu lại khiến cô cứng đờ, cô… có thể miễn trả lời vấn đề này được không?
“Cảm xúc của tôi có quan trọng với anh sao?” Cô ngoái đầu, lãnh đạm hỏi.
Gã nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp, “Không quan trọng.”
“Anh…” Cô tức giận.
“Mỗi ngày em đều trưng bộ mặt như cương thi, sống với em không bị đóng băng cũng đã là phép lạ.” Gã mỉm cười châm chọc.
Gã mới giống mặt cương thi! Kiều Duy Đóa nghiến răng.
Gã luôn có bản lĩnh chọc giận cô! Thế nhưng cô lại chẳng có cách nào phản bác, bởi một Hình Tuế Kiến ba mươi tuổi chững chạc ở trước mặt cô, lại thường ngẫu nhiên giở trò sôi nổi của Hình Tuế Kiến ở lứa tuổi mười sáu non nớt.
Gã thực sự không quá hờ hững với cô. Dẫu chẳng làm được những việc hỏi an ân cần nhưng không thể phủ nhận, gã đối với cô rất tốt. Chí ít, cô luôn nín thở chờ đợi hành vi trả thù từ gã, nhưng mãi tới giờ vẫn chưa thấy thực hiện. Rốt cuộc là cô hiểu lầm, hay tính kiên nhẫn săn mồi của gã rất cao?
Gã lái xe dừng trước cổng bệnh viện.
“Tôi lấy hẹn cho em lúc 9h30’, may quá chỉ kém có năm phút. Tôi đi kiếm chỗ đỗ xe trước, em lên khoa sản phòng 501 lầu 10, tìm trưởng khoa Vương của chuyên khoa vô sinh.” Gã đưa danh thiếp bác sĩ cho cô.
Cô không nhận mà đưa mắt nhìn gã như kẻ điên.
“Anh làm thật à?” Không phải cố tình khiến Trần Ôn Ngọc mất hết hy vọng?
“Tôi bảo rồi, tôi không nói dối.”
“Anh thực sự là đồ điên!” Cô thấy người cần đi khám bác sĩ là gã, khoa tâm thần!
Gã trừng cô, ánh mắt đó giống hệt như thổ phỉ!
“Tôi không muốn!” Lặp lại tám trăm lần, cô không muốn sinh con cho gã!
“Cầm lấy!” Gã đổi giọng nghiêm túc, ánh mắt đầy cảnh cáo, “Có bệnh thì phải trị!” Nếu cô không thể mang thai, thì con đường ngắn nhất chính là làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Cô thật sự sắp điên rồi, quả thực hết cách để khai sáng gã! Gã nóng nảy tới mê muội rồi sao? Bây giờ trong đầu gã đều là con con con, mà chả thèm quan tâm xem cô có muốn hay không.
Kiều Duy Đóa chán chường nhếch môi, cô giật lấy tờ danh thiếp, im lìm dứt khoát xuống xe.
Gã đi tìm chỗ đỗ xe, còn cô bước thẳng về khu phòng khám.
…
Tuy nhiên, nếu cho rằng Kiều Duy Đóa cô ngoan ngoãn nghe lời thì gã đã nhầm!
“Bác sĩ Trần, tôi muốn một toa thuốc ngủ.” Nếu đã tới bệnh viện thì cô cũng tiện thể gặp bác sĩ luôn.
“Bây giờ cô đang gặp tình trạng nào?”
“Tôi hay mất ngủ, cơ thể mệt mỏi, thường thấy lo âu và hoảng hốt…” Cứ tiếp tục kiểu này, cô sợ rằng mình chịu không nổi.
Vị bác sĩ lật xem tiểu sử bệnh án của cô, “Mặc dù mấy năm nay cô luôn mắc chứng suy nhược, nhưng gần đây đã không còn mất ngủ giống trước kia, tại sao lại để bệnh cũ tái phát?”
“Vì…” Cô ngập ngừng, suy nghĩ nên biểu đạt bằng cách nào, “Vì dạo này cuộc sống thay đổi, nên tâm trạng của tôi căng thẳng quá độ.”
Từ nhỏ cô đã ghét cảm giác chệch đường ray, nhưng hiện giờ cuộc sống của cô dường như đã bị trật đường ray.
“Ngày nào cô cũng gặp tình trạng này à? Vậy một ngày cô ngủ được mấy tiếng?” Vị bác sĩ hỏi.
Vấn đề này làm khó cô rồi.
“Nhiều khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai tiếng, ngoại trừ…” Cô khó mà mở miệng.
“Ngoại trừ điều gì?” Bác sĩ nhanh chóng hỏi.
Bất cứ chi tiết nào về tình trạng của bệnh nhân cũng đều có sự trợ giúp hữu ích.
“Sau khi vận động kịch liệt thì tôi có thể ngủ liền mấy tiếng.” Vẻ mặt cô rất bình thản, nếu nhìn phớt thì sẽ không phát hiện ra lỗ tai cô hơi đỏ. Ví dụ như từ ba giờ khuya hôm nay tới sáng, cô đã ngủ liền một mạch. Tuy chỉ ngắn ngủi