Hình Tuế Kiến và Que Củi vào nhà hàng.
“Đại ca, anh có hài lòng với điều kiện nhà hàng này không?” Que Củi hỏi gã.
“Phong cách được nhưng thử thức ăn trước rồi hẵng tính.” Gã vẫn giữ thái độ bảo thủ.
“Đại ca, anh cầu kỳ quá!” Đã gấp rút mà gã còn đòi nhà hàng phải phong cách, thức ăn phải ngon, đâu cần chặt chẽ như thế chứ?
“Cả đời chỉ cưới một lần thôi.” Vẽ mặt gã vẫn điềm nhiên.
Chuyện này rất quan trọng, cẩn thận một chút cũng tốt hơn.
Que Củi nghiêng đầu qua nhìn gã, nhìn đến độ gã mất tự nhiên, “Đại ca, nể tình anh em bấy lâu, anh có thể giải thích giúp em một mối ngờ vực được không?”
“Cậu nói đi.” Gã lật thực đơn.
“Có phải anh ‘kết’ Kiều Duy Đóa từ rất lâu rồi?” Que Củi hỏi thật nhanh.
“Vớ vẩn.” Gã chẳng thèm nhếch chân mày.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Que Củi bình luận.
Gã nhăn mày, định phân bua mình không cần nói dối.
“Đại ca!” Que Củi đột nhiên ghìm giọng gọi gã.
Gã ngước lên thì phát hiện ánh mắt của Que Củi hơi lạ. Qua ánh mắt của anh ta, gã khẽ nghiêng người nhìn theo. Tiếp đó, gã thấy Kiều Duy Đóa.
Kiều Duy Đóa cúi đầu như một cô học trò ngoan ngồi trước mặt một ông lão. Kiều Duy Đóa im lặng và kính cẩn hệt như đã làm chuyện trái với lương tâm. Do ông lão quay lưng về phía gã, nên gã không nhìn rõ mặt của ông ta lắm.
“Lục Thượng Lễ.” Chỗ Que Củi ngồi lại vừa vặn thấy rõ diện mạo của ông lão, anh ta khẽ nói chính xác danh tính đối phương.
Họ Lục, dòng họ này khiến gã nhăn mày. Lát sau, gã mới sực nhớ cái tên đó có chút quen thuộc. Hình như trên báo cáo điều tra mục cha mẹ của Lục Tư Nguyên, gã đã từng thấy cái tên đó.
Lưu lượng máu của gã bắt đầu tăng tốc.
“Đại ca, bọn họ sắp đi rồi, anh không qua đó hả?” Que Củi hỏi.
Gã lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào mỗi biểu hiện trên gương mặt cô, “Cứ quan sát kỹ rồi hẵng tính.”
Lòng gã chợt tức giận, bất cứ việc gì hay người nào có liên quan đến Lục Tư Nguyên cũng khiến gã khó chịu. Đồng thời gã rất muốn biết, phải chăng cô hại con trai người ta hủy hôn nên bây giờ họ tới tìm cô tính sổ?
Gã dõi ánh mắt ra ngoài, nơi Kiều Duy Đóa đứng trước cửa nhà hàng nhìn ông lão lên xe, mãi đến khi chiếc xe khuất bóng mà cô vẫn đứng im bất động, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Chị dâu lịch sự ghê.” Bầu không khí quá trầm lắng nên Que Củi phải gượng cười tìm đề tài.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến càng lúc càng nặng nề. Vì cảnh cô đẩy mẹ gã và dáng vẻ vô cùng kính cẩn của cô lúc này hoàn toàn tương phản.
Gã căm thù sự so sánh này, tâm trạng gã bỗng chùn xuống nặng trĩu.
…
Kiều Duy Đóa đứng ngây ra hồi lâu, vì cô đã bị một sự thật phũ phàng đánh sâu vào cõi lòng. Cô ngồi một mình ở trạm xe buýt, rõ ràng chiếc xe cô đậu gần đó nhưng cô đã sớm quên sự tồn tại của nó.
Từng chuyến xe buýt đến rồi đi.
Mọi người đều nói tình yêu như chiếc xe buýt, khi muốn đi lại không thể chờ. Đợi đến lúc bạn vội vàng lên một chiếc xe khác thì mới phát hiện nó đang lững thững theo sau.
Mục đích tìm cô nói chuyện vừa rồi của Lục thẩm phán khiến cô rất kinh ngạc. Ông quả thật là một người tốt bụng, mới có thể sẵn sàng bao dung ột kẻ đầy khuyết điểm như cô.
Hốc mắt cô rướm lệ, trên môi nở nụ cười vì cảm thấy ông trời thật thích đùa bỡn con người. Thực ra, nếu hồi đó Tư Nguyên chịu nói ba chữ ‘anh yêu em’ thì anh đã có thể giữ chặt lấy cô. Nhưng buồn thay, giờ đây cô đang ở dưới vực sâu muôn trượng.
Hình như vận số cuộc đời cô rất kém cỏi, lúc khát vọng thì phép lạ mãi không xuất hiện, đợi đến khi không cần lại thấy nó luôn ở kề bên. Từ nay về sau cô và Tư