“Ôn Ngọc, tôi coi em như anh em, như người thân trong gia đình. Nhiều năm qua, trong lòng tôi địa vị của em không khác gì Tiểu Béo hay Que Củi.” Giọng gã nghe bình thản, nhưng những lời ám chỉ vẫn rõ rành rành.
Ôn Ngọc cứng đờ, vậy cô thực sự ngớ ngẩn? Cô lau nước mắt, cầm ly tự rót ình một ly rượu đầy.
“Em đừng uống nữa!” Gã nhíu mày giữ cái ly lại.
Uống kiểu này rất có hại, ngay cả đàn ông cũng không chịu nổi chứ huống hồ gì một phụ nữ yếu đuối như cô. Gã không giỏi an ủi người thất tình, đặc biệt kẻ làm cô thất tình lại là mình. Gã có thể kêu cô đừng uống, nhưng…
“Anh ôm em nhé, được không?”
Yêu cầu của cô khiến gã cau mày thật chặt.
Hồi lâu sau…
“Nếu ôm theo cách của người thân trong gia đình thì được.” Gã đối với kẻ thù rất vô tình, nhưng không thể bất công với người có ơn.
Tình hình trước mắt làm gã nhức đầu.
“Lần đó em hôn anh, anh không đẩy em ra.” Ôn Ngọc thì thầm.
“Tôi có.” Hôm ấy gã quá mức kinh ngạc, lúc thối lui thì dường như cô đã hôn xong.
Mấy chuyện này rất khó xử lý, một khi xử lý không khéo sẽ càng làm càng lớn, nên gã chọn cách phớt lờ coi như chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, hôm nay Ôn Ngọc lại chủ động nhắc tới.
“Anh không có!” Ôn Ngọc cố chấp nói.
Cô cố tình lãng quên việc lúc mình muốn biến nụ hôn thành sâu thêm, thì gã thối lui trước.
“Đấy không phải là hôn.” Gã không muốn tranh luận với cô, vì nó rất vô nghĩa.
Hôn – vốn dĩ không phải là thế, mà là lưỡi với lưỡi cùng nhau quấn quýt. Tựa như lúc gã dụ dỗ Kiều Duy Đóa nhiệt tình đáp lại, trái tim gã như nhảy múa trong lồng ngực. Lần đó Ôn Ngọc và gã nhiều lắm cũng chỉ môi chạm môi.
Nghe vậy, Trần Ôn Ngọc cười ảm đạm, “Thế à? Em đã ba mươi tuổi rồi nhưng đấy là nụ hôn đầu của em…”
Hình Tuế Kiến cứng người nhíu mày, trong lòng bất chợt khó chịu. Do gã luôn giữ thái độ bình thường mới khiến Ôn Ngọc dang dở tuổi xuân, bây giờ gã làm sao có thể một cước đá văng cô?
“Có lẽ, cả đời em sẽ sống như vậy.” Cứ dõi theo mối tình chưa từng thuộc về mình mà từ từ già đi.
“…” Gã chẳng biết phải khuyên giải ra sao, những gì nên hoặc không nên gã đều đã nói hết.
“Chẳng phải anh mua nhà cho em sao? Có thể sống trong ngôi nhà anh mua, dù cả đời em không có được anh cũng là một niềm an ủi.” Trần Ôn Ngọc mỉm cười ứa lệ.
Gã nhíu mày, gã mua nhà cho cô xem như bồi thường, chứ chẳng phải mang cho cô một gông xiềng mới. Gã không ngờ Ôn Ngọc lại cố chấp yêu mình sâu đậm như vậy, điều đó khiến gã cảm thấy gánh nặng.
“Em có thể yêu cầu anh một việc nhỏ không?” Trần Ôn Ngọc nhìn chằm chằm gã, hỏi.
“Em nói đi.” Nếu việc gã có thể làm thì đừng nói một yêu cầu nhỏ, dù cả ngàn yêu cầu cũng không thành vấn đề.
Gã rất vụng về khi giải quyết nợ ân tình. Hai năm trước có một nữ khách hàng bám dính lấy gã, gã càng lãnh đạm thì đối phương càng cảm thấy gã có cá tính. Vì vậy gã để râu quai nón, lấy hình tượng lôi thôi dọa đối phương bỏ chạy. Thế nhưng nhiều năm qua trong mắt Trần Ôn Ngọc chỉ có gã, bất kể lúc gã tồi tệ nhất, thất vọng nhất, cô vẫn luôn đứng bên cạnh gã.
…
“Bữa nay là lần đầu Đóa Đóa cậu hẹn tớ tới quán bar đấy!” Đến trước cửa quán bar, Thường Hoan kinh ngạc ríu rít.
“Lâu rồi không gặp, mọi người tụ họp thôi.” Cô cười nhẹ và dừng xe.
“Cậu muốn gọi Tư Nguyên tới không?” Thường Hoan thuận miệng hỏi.
Tư Nguyên sắp đính hôn, Duy Đóa sắp sinh con, bây giờ ai cũng có hạnh phúc riêng, mai này tiếp tục chỉ là thân phận bạn bè.
Kiều Duy Đóa cứng đờ, nói: “Lần sau đi.” Xem ra, Thường Hoan cũng