Ninh Thanh Thanh nhìn Tạ Vô Vọng gần trong gang tấc, con ngươi hơi co rút lại.
Hắn không kiêng nể gì mà thương tổn nàng như vậy, sau đó không màng ý nguyện của nàng đem nàng cầm tù trong sân, lạnh nhạt nàng nửa tháng.
Giờ phút này, hắn trái lại có thể như vậy, điềm nhiên như không mà thân cận nàng.
Nàng quay đầu đi, tránh đi tay hắn chạm ở môi nàng.
Hắn cũng không bực, bàn tay bị hẫng kia cực tự nhiên phủ lên sợi tóc nàng, ngữ khí ôn tồn: "Đã nhiều ngày bận việc chính sự, không phải cố ý vắng vẻ nàng."
Một cánh tay khác vòng lên thân hình nhỏ mêm mại của nàng, nàng bị nhốt trong một tấc vuông không thể nào chạy thoát.
Nàng biết cùng hắn chống chọi, chịu thiệt đều là nàng.
Mỗi lần ầm ĩ, hắn đều sẽ không chút để ý phất tay áo bỏ đi.
Bên ngoài có sự nghiệp tốt đẹp đang chờ hắn, hắn dễ dàng liền đem nàng quên ra sau đầu.
Đợi sau một trận bận rộn hắn mới nhớ tới nàng, mới có thể trở về nhìn một cái.
Nếu nàng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, hắn liền chuyện cũ sẽ bỏ qua ôm nàng trấn an ôn tồn.
Nếu nàng còn khó chịu, hắn lại lạnh nhạt nàng thêm một ít thời gian.
Rồi nàng cũng sẽ ổn.
Trước đây, nàng luôn ổn.
Nàng giật giật cánh môi, bi thương trong lòng nảy lên thấm ướt khóe mắt.
Hắn thấy nàng không có ý hòa hoãn, ánh mắt rõ ràng lạnh đi một ít, bàn tay to thu lại chuẩn bị rời đi thẳng.
Bàn tay xẹt qua thân thể nàng thật mạnh.
Động tác bỗng nhiên dừng lại, làm như có chút không tin vòng trở về cách xiêm y nhéo nhéo bả vai nàng gầy trơ xương.
Ngắn ngủn nửa tháng, nàng gầy rất nhiều.
Lần đầu tiên nàng thấy ở trong đôi mắt đen của hắn nhìn thấy táo bạo rõ ràng, tuy rằng chỉ là chợt lóe lướt qua.
Trên mặt hắn mất đi nụ cười nhạt vốn có, thanh âm vững vàng nói với nàng: "Trong cung đào ra không ít nội tặc, thả nàng ra ngoài đi loạn không an toàn.
Không phải giam giữ nàng."
Nàng ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt này làm nàng thần hồn điên đảo, trong lòng thầm nghĩ: Đối với hắn mà nói, tính tình nhẫn nại giải thích dỗ dành như vậy xác thật là tận tình tận nghĩa.
Buồn cười sao? Không thể cười.
Trên thế gian này, không có bất luận kẻ nào có thể nhận được đãi ngộ đến mức này.
Hắn sừng sững trên đỉnh thiên hạ, Đạo Quân bễ nghễ muôn nghìn chúng sinh cùng người khác tất nhiên là không giống nhau.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ta bất hòa cùng chàng cãi nhau, chỉ muốn hỏi chàng mấy vấn đề."
Nàng có chút suy yếu, thanh âm nghe tới so với ngày thường càng thêm mềm mại động lòng người.
Hắn tựa hồ không dự đoán được thái độ của nàng lại mềm hóa như vậy, đuôi lông mày không khỏi hơi khiêu lên, cười nhạt gật đầu.
Nàng mím cánh môi, nhẹ giọng nói: "Khi cùng Ký Hoài Chu đánh nhau, chàng bảo vệ Vân Thủy Miểu như thế nào? Ôm eo nàng, mang nàng nhanh nhẹn chạy sao? Tựa như lúc trước, giống như lúc chàng giả dạng làm tu sĩ cấp thấp mang theo ta tránh né môn nhân Hoàng Vân Tông đuổi giết sao?"
Hắn ngẩn ra, mi dài thủy mặc nhăn lại, tầm mắt đông lạnh, lẳng lặng nhìn nàng không đáp.
Nàng giống như sớm đã dự đoán được hắn sẽ không trả lời, tiếp tục hỏi thẳng: "Nếu Ký Hoài Chu thật sự toàn lực ứng phó cùng chàng liều mạng, chàng sẽ làm như thế nào? Chàng mới vừa phong ấn hung thú thượng cổ, nếu như lần thứ hai làm toàn lực nhất định dẫn phát Cửu Viêm Cực Hỏa bạo động đến nỗi đạo thể không xong.
Nói như vậy, thể chất lô đỉnh thủy hệ của Vân Thủy Miểu chính là linh đan diệu dược chữa trị cho chàng, đúng không? Hiện giờ sóng ngầm kích động, chàng sẽ mạo hiểm chậm rãi điều dưỡng sao, hay là cùng nàng ta.."
Tiếng nói cứng lại.
Những lời này trong lòng nàng đã chuẩn bị nói trăm ngàn lần, nhưng một câu chịu không thấu nhất cuối cùng vẫn là nói không nên lời.
Ánh mắt hắn đông lại thành băng, khóe môi lại hiện lên tươi cười: "Nàng nhất định phải bởi vì sự tình không phát sinh cùng ta nháo đến nước này sao?"
"Sự tình không phát sinh như vậy là bởi vì ta đến quảng trường, dùng Long Diệu có linh lừa Ký Hoài Chu." Nàng nhìn thẳng hắn.
"Hành động của ta chàng cũng không đoán trước được.
Nếu ta không có đi thì sao? Chàng nói cho ta biết, giữ lại Vân Thủy Miểu có phải để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào?"
Trên môi Tạ Vô Vọng an tĩnh cười như đông cứng trong hoa hàn băng.
Nàng mím môi nhìn trong đôi mắt đen của hắn chiếu ra dung nhan mỹ lệ vỡ nát của chính mình.
Nàng bi ai nhìn hắn chăm chú: "Bất luận thời điểm lúc chàng ra quyết định gì, từ trước đến nay cảm thụ của ta cũng không nằm trong phạm vi suy xét của chàng.
Chàng sẽ nghĩ đến thương tâm của ta sao? Chàng chỉ muốn hướng vào lòng ta thọc một đao, sau đó đem ta ném ra chẳng quan tâm, ta sẽ thống khổ tuyệt vọng hay không? Chàng sẽ không nhớ đến, chàng cũng không cần phải nhớ, theo ý của chàng thì ta chỉ cần an tĩnh ngốc ở hậu viện chờ đợi chàng sủng hạnh liền đủ rồi."
Nói tới đây, nơi yết hầu hơi nghênh.
Trong đầu hiện lên một màn lại một màn chua xót, ngọt ngào, tận tình vui thích.
Ở giữa ngực run rẩy khuếch tán hướng đến toàn thân, có chút thở không nổi.
Nàng giãy giụa giống như người chết đuối hít một hơi, dùng hết toàn lực nói với hắn: "Ta rất mệt, chàng cho ta trở về núi Thanh Thành, cho ta thời gian suy nghĩ một chút, được không?"
Nàng nhìn đôi mắt hắn.
Giống như ngày đó, nàng ở trong mắt hắn cũng không tìm được nửa phần thật tình hoặc động dung.
Hắn như đầm nước sâu không gợn sóng.
Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh lương đạm mạc: "Đây là kết quả của nàng sau khi bình tĩnh?"
Hàng mi dài vừa động, tầm mắt hắn thêm chút thâm trầm, khóe môi tinh xảo chậm rãi mở ra nụ cười nhạt.
Trái tim kia của nàng vừa lạnh vừa đau bỗng dưng nhảy dựng, phía sau lưng tinh tế chảy ra mồ hôi lạnh, kinh tâm không thôi.
Có một loại không biết sợ hãi chiếm lấy nàng.
Giờ khắc này Tạ Vô Vọng xa lạ đến đáng sợ, mang theo uy áp lạnh băng của thượng vị giả.
Thân thể của nàng không tự giác mà nhẹ nhàng rung động, giữa răng cũng phát ra âm thanh va chạm nhỏ vụn.
Nàng rốt cuộc đã biết, vì cái gì trên mặt hắn luôn là mang theo tươi cười, người khác lại sợ hắn như vậy.
Nàng biết hắn thật sự nổi giận.
Hắn lạnh nhạt nàng nửa tháng không phải muốn nghe nàng chất vấn.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, thân thể theo bản năng sợ hãi lại không để ánh mắt mình có chút né tránh.
Nàng bướng bỉnh dùng đôi mắt hướng hắn hỏi một đáp án.
"Ninh Thanh Thanh." Lần đầu tiên thanh âm hắn chậm chạp gọi ra tên đầy đủ của nàng.
"Trong trận chiến này là thế lực phía sau Ký Hoài Chu vọng tưởng thăm dò thực lực của ta.
Vân Thủy Miểu chẳng qua là một cái cớ đi quá giới hạn thôi.
Chỉ vì loại lý do nhàm chán này cùng ta cáu kỉnh, thật sự là không thấy được đại sự."
Gáy nàng nhè nhẹ nổi lên từng đợt từng đợt tê dại.
Trái tim trầm tới đáy.
Đúng vậy, một chim tước nuôi ở hậu viện làm sao có thể hiểu được đại sự phía trước? Nàng căn bản không có chân chính bước vào sinh mệnh của hắn, nàng để ý cùng coi trọng những điều này đối với hắn lại là phần bé nhỏ không đáng kể nhất.
Loại tình yêu rối rắm này với khối lãnh ngạnh lương bạc kia của hắn thì trong lòng không hề có phân lượng.
Hắn muốn chính là trên gấm thêm đóa hoa mà không phải làm tâm hắn sinh ra một khối đốm mốc chán ghét.
Nàng bất tri bất giác cuối cùng sống thành bộ dáng không thể chịu đựng nổi như vậy.
Nàng hơi thất thần choáng váng, suy nghĩ rời rạc nhớ tới quang cảnh vừa mới thành hôn cùng Tạ Vô Vọng.
Khi đó, nàng thích trộm xem bộ dáng hắn trên Càn Nguyên Điện.
Hắn ngồi ở trên cao so với Đế Vương càng có uy thế.
Không khí trang