Không biết qua bao lâu, Ninh Thanh Thanh mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Dưới thân là đất nát màu đen rải rác, nàng vừa đói vừa khát theo bản năng duỗi tay kéo một dúm đất bỏ vào trong miệng.
"Ngô..
phụt!"
Sai rồi, đất không phải ăn như vậy.
Nàng theo bản năng tìm kiếm hệ sợi của mình, những hệ sợi đó chỉnh tề tỉ mỉ giống như ngọc tuyến.
Chúng nó luồn vào thổ tầng có thể hấp thu chất dinh dưỡng cần thiết của thân thể.
Hệ sợi đâu?
Nàng cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
"Tê.."
Nàng hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh thật dài, con ngươi chấn động khó có thể tin nhìn toàn thân.
Sao lại thế này?
Nàng biến thành một nấm hình người xấu xí!
Phải biết rằng từ trước đến nay nàng lấy làm tự hào nhất là dáng người đầu lớn thân nhỏ xinh đẹp không tỳ vết, cùng với màu sắc giống như phỉ thúy, bích ngọc kia của mình.
Ngay cả hệ sợi của nàng cũng không giống như người thường, không phải màu trắng ngà tầm thường mà là chất ngọc thông suốt.
Chỉ là hiện tại..
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay tro đen khô héo của mình, cảm thấy ghét bỏ từ đáy lòng.
Thật là quá xấu, không chút quy tắc nào, đường cong lộn xộn, hoàn toàn không phù hợp sinh thái mỹ học.
Ngẫm lại, một cây nấm tỉ mỉ chỉnh tề, hệ sợi mềm mại giống như sóng triều, đồng dạng phẩm chất rễ dài ngắn như nhau dùng vận luật cùng hướng về phía trước, đó là hình ảnh mỹ lệ cỡ nào a.
Lại tưởng tượng một chút trên nấm hình người này mọc ra một đống tay hoặc chân?
Ô..
Nàng mới không muốn làm con rết.
Không đúng, từ từ, hiện tại vấn đề lớn nhất không phải là xấu!
Nàng nhìn nhìn thổ nhưỡng rơi rụng đầy đất trở mình nhìn thấy ngọc bồn vỡ vụn một bên.
Nàng nghĩ đến cái loại vừa trống rỗng vừa đau này, cảm giác liệt hỏa đốt tim thiếu chút nữa giết chết nàng.
Nàng vốn đã biến thành một vật mục nát như bãi tro đen ghé vào trên mặt thổ tầng muốn động cũng không động đậy nổi.
Lúc sau lại không biết từ đâu truyền đến đây một giọt cam lộ đem nàng cứu trở về.
Tuy rằng sống lại, nhưng tình trạng thân thể cực kỳ không xong.
Trong thân thể như có vô số dao nhỏ thiêu đỏ đang gọt tỉa.
Đặc biệt là yết hầu, mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm giác rõ ràng một cổ hơi thở nóng rực cay độc đang đem toàn bộ hơi nước bên trong thân thể mang đi.
Nàng đang teo tóp, không ngừng mà teo tóp giống như một cây rong biển đang hung bạo phơi dưới mặt trời chói chang.
Nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa nàng lại một lần nữa chết thành một bãi..
Một bãi lớn như vậy!
Nàng phải mau chóng trở lại trong đất!
Nàng đem vài miếng ngọc bồn vỡ trên mặt đất gẩy lại đây, gom lại thổ nhưỡng màu đen dưới thân nghiêng đầu suy nghĩ một lát..
Dùng hệ sợi suy nghĩ cũng biết nhà nguyên bản đã không chứa được nàng.
Nàng, mất, nhà, rồi!
"Ô.."
Đang êm đẹp bỗng nhiên nổi gió.
Tiếng gió kỳ quái ở bên tai nàng ô ô ong ong như vài thanh âm chồng chéo lên nhau, ác ý đặc sệt chảy ra..
"Tư vị đau triệt nội tâm không dễ chịu phải không? Hiện tại đã biết? Hắn không yêu ngươi! Không yêu ngươi!"
"Đừng giãy giụa nữa! Nhìn xem chính ngươi biến thành bộ dáng xấu xí cỡ nào, không có mỹ mạo, hắn sẽ càng không yêu ngươi!"
"Hận đi! Oán đi! Đem thân thể giao cho ta, ta giúp ngươi giết kẻ phụ lòng kia!"
Ninh Thanh Thanh quơ quơ đầu mình trái phải.
Giống như có thứ gì đó đang cùng nàng nói chuyện.
Lời nói sinh vật cấp thấp mỗi một chữ nàng cũng có thể nghe hiểu được.
Nhưng khi ghép lại nghe liền đặc biệt ngốc.
Ngốc tử này còn nói đến đầy nhịp điệu, thực là bộ dáng lừa tình.
Nàng là một cây nấm rất hiểu lễ phép, nàng sẽ không chê cười những sinh vật có trí lực tàn khuyết đó.
Nàng văn nhã nhấp môi, từ trên mặt đất vỡ nát khắp nơi gian nan bò dậy đi ra ngoài.
Thân thể của nàng giờ phút này vô cùng khó chịu, khát đến xuyên tim, toàn thân mỗi một chỗ đều giống đang tư tư nhả khói, như thiêu như đốt.
Rõ ràng nàng có thể cảm giác được mình đang nhanh chóng suy kiệt.
Nhà đã không còn, nàng phải mau chóng tìm được một nhà mới, đem hệ sợi cắm rễ xuống mới được.
Thương tâm? Không đến mức không đến mức, nàng cắm rễ ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của nàng.
Nàng cực kỳ suy yếu, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Thời điểm mỗi một cây nấm còn là bào tử sẽ biết không phải ai cũng có vận khí có thể lớn lên.
Có thể sống sót cũng đã rất tốt!
Nàng tự mình gánh vác, hai tay rũ người trước, từng bước một kéo bùn mang đất chậm rì rì dịch chuyển ra nhà ở.
Nàng cảm thấy chính mình tùy thời đều có khả năng chảy ra trên mặt đất, cứ như vậy rốt cuộc không dậy nổi.
Thanh âm kia giống như ruồi bọ anh anh ong ong lại đến nữa..
"Ngươi muốn chết sao! Ngươi đã không cách nào hấp thu linh lực, còn tiếp tục như vậy trong vòng một khắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Đừng hy vọng Tạ Vô Vọng, hắn đã vứt bỏ ngươi! Hắn sẽ không trở về, có thể giúp ngươi chỉ có ta!"
Ninh Thanh Thanh lười biếng quơ quơ đầu.
Người này vẫn chỉ biết biểu đạt một ít tin tức phức tạp lại vô dụng.
Nàng đương nhiên không có khả năng miệt mài theo đuổi ý tứ trong đó.
Bởi vì nếu hiểu rõ lời nói của ngốc tử, vậy chính nàng chẳng phải cũng biến thành ngốc tử sao?
Nấm thông minh lại cao cấp sẽ không làm việc ngốc.
Nàng bước ra cửa nhà chính, chậm rãi du đãng trên hành lang dài.
Tầm mắt chuyển qua một vòng, quyết định dưới cây hoa quế phía Tây Nam đình viện.
Bên trái cây hoa quế dựa gần một hành lang gỗ, thoạt nhìn thổ nhưỡng nơi đó vô cùng phì nhiêu mềm xốp, mặt trời phơi không đến chung quanh, thoải mái ẩm ướt, mặt đất còn trãi một tầng lá rụng cùng cánh hoa quế nhỏ vụn, vừa nhìn liền thấy thơm ngọt.
Nàng cong đôi mắt, dùng sức lắc lắc đầu.
"Rào rạt!"
Thân là một cây nấm thành thục, khẳng định mình có thể tự trồng chính mình.
Ninh Thanh Thanh dịch chuyển đến dưới cây hoa quế, dựa lưng vào cây, ngồi xổm xuống bắt đầu đào hố.
Lúc này nàng phát hiện thân là nấm hình người có chỗ tốt.
Nếu như để nàng dùng hệ sợi chất ngọc xinh đẹp để đào mở thổ tầng nhất định sẽ làm nàng đau lòng không thôi.
Tay thì không như vậy, dù sao xấu như vậy, bùn dán lên cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không làm đứt đoạn là được.
Thổ chất nơi này thật sự là phì nhiêu tơi xốp.
Bốc lên những nắm đất mát lạnh ướt át mềm mại đó, nàng nhịn không được tham lam đưa lên ngửi thật sâu, sau đó đem khuôn mặt đâm vào, thoải mái phát ra thanh âm ô ô.
Tâm ma: "?"
Địa phương cũ Hoàng Vân Tông.
Khóe môi Tạ Vô Vọng câu lên cười nhạt, ánh mắt không hề có cảm tình dừng ở trên cổ thiếu nữ.
Dấu vết hãm sâu xanh tím dữ tợn ở cần cổ không hề nghi ngờ chính là treo cổ, trong ánh mắt thi thể nửa mở tràn đầy thống khổ cùng hối hận.
Hoàng Tiểu Vân, bé gái mồ côi cuối cùng Hoàng Vân Tông Hoàng thị.
"Đạo Quân, trên người người chết phát hiện vật này, ôm ở trong lòng." Thân mặc phục sức Hình Điện đỏ sậm Điển Hình Quan rũ đầu dâng lên một khay bạc.
Trên khay bạc là nửa đoạn trâm cực tinh xảo, cũng không phải là thủ công tầm thường.
Nhìn Tạ Vô Vọng