Nhìn đôi mắt Ninh Thanh Thanh thiên chân thuần triệt, tuy tâm địa Tạ Vô Vọng lãnh ngạnh như băng đao cũng không khỏi hoảng hốt trong chớp mắt.
Trước đây nàng chính là như vậy.
Đơn giản liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng, trong suốt thông thấu.
Đáng tiếc minh châu không thể thắng nổi sự ăn mòn của thời gian.
Ngày qua ngày, năm tháng làm đoạn tình cảm này để lại quá nhiều kẽ nứt cùng nhũng dư.
Đoạn thời gian gần đây ngay cả hắn cũng bị nàng làm cho có chút phập phồng nóng nảy.
Chẳng qua nếu nàng đã quên, ngược lại cũng có thể xem là một cơ hội.
Lần này hắn phí nhiều chút tâm lực che chở nàng ngây thơ thuần khiết thật tốt là được.
Trái lại thú vị.
Còn những cái khác..
Không vội.
Tạ Vô Vọng ngước mắt nhìn ghế bên trái, thanh âm mát lạnh hời hợt: "Bổn Quân trị thuộc hạ không nghiêm, để Côn Luân khách nhân chê cười."
Thất tổ Côn Luân cùng Ký Hoài Chu vội vàng đứng dậy chắp tay: "Không dám."
Sự tình phát sinh trong yến tiệc hôm nay tuy rằng cực kỳ kình bạo.
Nhưng chỉ cần Tạ Vô Vọng còn một ngày thì thế gian này tuyệt đối không có khả năng lưu truyền nửa điểm tin đồn nhảm nhí.
Đạo Quân quân lâm thiên hạ, không có chuyện hắn phòng không được.
Hắn vừa mở miệng, Ký Hoài Chu liền lĩnh hội ý tứ trong đó.
Vị kiếm tiên này vội vàng đứng dậy buông kiếm xuống đặt sang một bên, bưng rượu cung kính tiến lên.
"Đạo Quân phu nhân, ngày ấy là tại hạ hành sự xúc động, ngôn ngữ lỗ mãng.
Hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội, mong rằng phu nhân thứ tội." Tay Ký Hoài Chu nhoáng lên từ trong túi Càn Khôn lấy ra một linh hộp đặt trên án bàn trước mặt Ninh Thanh Thanh.
"Mấy ngày qua vừa lúc có được một hộp Luyện Thần Ngọc, lễ vật nhỏ bé không thành kính ý."
Đạo Quân phái người lấy ngọc trấn cảnh của bí cảnh Đông Hoài, phế đi một bí cảnh lớn.
Tin tức như vậy tất nhiên kinh động đến Côn Luân kiếm tông.
Ôn dưỡng một bí cảnh lớn, thiên thời địa lợi đều không thể thiếu, còn phải hao phí lượng lớn sức người sức của.
Hủy đi một bí cảnh có thể nói là thương gân động cốt, dao động căn cơ..
Bí cảnh thành hình có thể liên tục sản xuất linh thực, linh quặng, linh thú sinh sôi không ngừng, cũng là nơi rèn luyện tuyệt hảo cho tân nhân tông môn.
Ký Hoài Chu chủ động hiến ngọc chính là hướng Đạo Quân lấy lòng xin lượng thứ, mong hắn không dùng thủ đoạn giống như vậy đi gõ Côn Luân.
Tạ Vô Vọng lười nhác cúi người, tay áo rộng phất qua án bàn.
Ngón tay thon dài tựa ngọc từ trong tay áo dò ra không chút để ý đẩy linh hộp, khẽ cười một tiếng như là khen ngời, lại như là giễu cợt.
Hắn hơi quay đầu đi nhìn về phía Ninh Thanh Thanh.
Mấy ngày trước đây hắn đem Luyện Thần Ngọc đặt trên thổ tầng bên cạnh người nàng, thấy nàng giống như cây non mang nước từng chút từng chút đem Luyện Thần Ngọc hấp thu luyện hóa.
Cảm giác trái lại rất là mới lạ thú vị, càng giống như đang nuôi dưỡng động vật nhỏ nào đó.
Hôm nay hắn biết Ký Hoài Chu muốn hiến ngọc, cho nên mang nàng đến.
Vật nhỏ thấy Luyện Thần Ngọc đương nhiên sẽ kinh hỉ đến cong mặt mày.
Tầm mắt hắn dường như không để ý rơi trên mặt nàng, lại phát hiện nàng cũng không nhìn Luyện Thần Ngọc mà đang nhìn Ký Hoài Chu.
Ánh mắt Tạ Vô Vọng hơi dừng lại, ngón trỏ cùng ngón giữa động động biên độ cực nhỏ, khóe môi tươi cười nhưng thật ra đã chút thay đổi.
Sau án bàn, đôi tay Ký Hoài Chu cầm chén, thân dài cung kính.
Diện mạo hắn anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất thanh lãnh sắc bén, toàn thân tựa như một thanh bảo kiếm sắc nhọn vô cùng tuyệt thế.
Cúi người kính rượu, một cổ hơi thở lạnh thấu xương trong sạch phất lại đây.
Hằng năm Ký Hoài Chu cùng kiếm làm bạn, kiếm của kiếm tiên là thượng phẩm linh kiếm.
Kiếm tức kia như tùng bách trong tuyết, sắc nhọn, lạnh, thậm chí phủ qua hơi thở chủ nhân.
Đôi mắt Ninh Thanh Thanh hơi hơi sáng ngời.
Người này mặc kiếm bào màu trắng, đẹp mà cũng dễ ngửi.
Hơi thở hắn mang theo một loại hương vị kiên cường cương ngạnh, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy thanh âm tranh réo rắt làm nàng nghĩ đến bộ dáng bào tử kiên cường bất khuất đem thân thể kéo thành hình bầu dục, ở trong gió nỗ lực tiến lên.
Nàng có một ý tưởng lớn mật.
Nàng muốn thử tin tức tố này!
Chẳng qua vừa có một lần giáo huấn, Ninh Thanh Thanh ước chừng đã biết nhân loại rất để ý việc trực tiếp nói chuyện "Sinh sôi nẩy nở".
Thân là một cây nấm thông minh, nàng phải học được nhập gia tùy tục.
Nàng nhấp môi, hơi nghiêng đầu do dự trong chốc lát, có chủ ý.
Nàng vô cùng uyển chuyển khúc chiết mở miệng hỏi..
"Xin hỏi ngươi muốn một..
nữ nhân sao?"
Khóe mắt Ký Hoài Chu hung hăng kéo, theo bản năng nhìn phía Ninh Thanh Thanh bên cạnh Tạ Vô Vọng.
Ánh mắt Tạ Vô Vọng bất động, nhẹ nhàng cười nhẹ ra tiếng.
Tiểu thê tử của hắn, tuy rằng không nhớ rõ hắn nhưng lòng dạ vẫn hẹp hòi thích ăn dấm, hơn nữa mang thù, còn ghi hận chuyện hắn lần trước cùng Ký Hoài Chu "tranh đoạt" Vân Thủy Miểu.
Quả thực giống lời nói của tiền nhân, hận so với yêu càng khắc sâu.
Thôi, nếu muốn bảo hộ nàng thiên chân thuần trĩ vậy liền thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của nàng, không cần thiết phất đi mặt mũi nàng trước mặt mọi người.
Nếu nàng không muốn nhìn thấy Vân Thủy Miểu, để Ký Hoài Chu mang về xử trí là được.
Ngón tay Tạ Vô Vọng vừa động gõ "đốc" cái nắp linh hộp, ôn hòa cười nói: "Ký Chưởng môn độc thân nhiều năm, tất nhiên là muốn.
Lúc trở về, thuận tiện mang theo người về."
Như vậy, nàng nên hài lòng rồi.
Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng liền thấy đôi mắt Ninh Thanh Thanh cong lên, đuôi lông mày khóe mắt toàn là vui sướng.
"Thật tốt quá!" Nàng cao hứng đến quơ quơ trái phải.
Trong lòng Tạ Vô Vọng nhẹ cười giễu, trên mặt không hiện.
Nữ nhân a, sa vào tình yêu làm trò cười cho thiên hạ.
Đem tiểu tâm tư, tiểu tính kế như vậy làm trọng tâm sinh hoạt làm sao có thể hy vọng xa vời làm hắn khuynh tâm?
Không thú vị.
Bên môi nổi lên nụ cười ôn nhu, kỳ thật hứng thú rã rời.
Hắn vẫn như cũ nhìn nàng, hai tròng mắt tối tăm lương bạc.
Ninh Thanh Thanh nhìn có hiểu này đó không.
Lần này nàng càng thêm xác định, Tạ Vô Vọng thật sự là một người tốt..
Chính mình không thể sinh sôi nẩy nở lại nguyện ý trợ giúp người khác sinh sôi nẩy nở, thật là một loại tinh thần vĩ đại.
Tựa như vô tư giống mặt đất mẫu thân.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu chính nàng không cách nào phun bào tử mà bên cạnh nấm khác lại đang "hô hô" phun bào tử vân, vậy nàng nhất định sẽ có chút mất mát!
Nàng đem mặt chuyển sang hắn, má lúm đồng tiền kiều tiếu, trong mắt lập lòe hai điểm ánh sáng ngời.
Nàng lại một lần nữa khen hắn: "Ngươi thật tốt!"
Tạ Vô Vọng đang giả cười hơi hơi cứng lại.
Ba trăm năm, hắn vẫn chưa nhìn chán gương mặt này của nàng.
Mỗi một lần khi nàng hướng hắn tươi cười xán lạn từ đáy lòng, quang mang sáng ngời kia trong khoảnh khắc luôn có thể chiếu vào trong tâm ám trầm của hắn, làm hắn cũng cảm nhiễm một chút đơn giản sung sướng hân hoan.
Đối với người như hắn mà nói, vui sướng nhỏ bé nhất đều là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Giờ phút này, cho dù có chút không kiên nhẫn với tiểu tâm tư của nàng nhưng vẫn vững chắc chịu một cái khen thưởng này.
Trên mặt không hiện, đầu quả tim lại có gió nhẹ ấm áp trêu chọc lướt qua.
Thôi, vật nhỏ của mình, dung túng một chút, dỗ dành một chút thì đã sao.
Trừ bỏ yêu cầu thật tình quá đáng không thể được, kỳ thật cái nàng muốn trước nay cũng không nhiều lắm, rất dễ dàng liền