Nấm lớn tiếng: "Ô.."
Quái vật này thân thể là sương mù, động tác giống như nước chảy mây trôi đấu đá lung tung không có bất luận trở ngại gì.
Trong quá trình tiến lên rất nhanh cũng có thể phanh gấp một cái xoay chuyển, từ bên kia chắn đường nàng.
Nấm rất nhanh đã bị bức đến một góc nhà giam.
Miệng khổng lồ bên trong sương đen càng trương càng lớn, mùi tanh khủng bố nóng rực vù vù phủ lại đây, phía sau sương mù dày vung một cái, quay đầu cắn xuống!
Hệ sợi không phải bản thể, bị ăn luôn cũng sẽ không bị thương đến tính mạng.
Nhưng trên mặt mỗi một sợi hệ sợi đều đầy đủ ngũ cảm, hiển nhiên sẽ đau.
Nhân loại thường nói tay đứt ruột xót, hệ sợi nấm cũng giống như tay chân của nhân loại.
Nếu như bị một ngụm cắn đứt hàng ngàn hàng vạn cánh tay, chỉ sợ bất luận một nhân loại nào cũng đều không thể thừa nhận.
Ninh Thanh Thanh run bần bật, một đôi mắt nấm nhăn thành hai đường gấp khúc uốn lượn.
"Ta cũng không cho ngươi dễ chịu.."
Nàng co rút lục phủ ngũ tạng hung hăng dò ra một sợi hệ sợi chủ thể đem xúc cảm con giun đưa vào trong miệng quái vật.
Dù nấm co rút lại dán vào côn.
Rào..
Rào.
Một răng nanh vô cùng sắc bén quét trúng mũ nấm của nàng.
Cứ như vậy chà nàng một đường từ mũ nhọn quét đến vành nón.
Loại cảm giác này so với trực tiếp bị cắn một ngụm càng làm nấm thêm sợ hãi.
Gáy nàng từng đợt lạnh cả người, cạnh má đi đầy dòng điện thật nhỏ.
Tựa như..
Bị răng nhọn gặm đến xương cốt.
Bỗng nhiên răng nanh vẽ thêm một đường mềm mại cuộn sóng.
Miệng trương lớn này mờ mịt trái phải vung hai cái, miệng tha ở phía sau sương mù màu đen dày đặc quyến rũ xoay hình chữ "S".
Ninh Thanh Thanh: "!"
Nắm bắt thời gian nhanh chóng hủy nấm đi!
Nàng từ chân côn bắt đầu hủy đi giống như kéo tơ lột kén, đem từng luồng hệ sợi nhỏ gỡ ra nấm lớn màu xanh lá này.
"Vèo vèo vèo vèo.."
Quái sương đen ở giữa không trung vặn chặt hai cái sau đó phụt một cái rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ sương mù phồng lên, phóng ra, phồng lên, phóng ra..
Giống như con giun vặn vặn vẹo vẹo du động mọi nơi.
Ninh Thanh Thanh: "Phụt ha ha ha!"
Còn chưa gỡ xong, đầu nấm vui sướng trên mặt đất lăn một cái, hai con mắt giảo hoạt cong lên.
Quái sương đen thoạt nhìn sắp tức chết rồi: "Rống ọe ọe ọe.."
Nó đùn hướng nàng, nàng bỏ chạy dễ như trở bàn tay đến bên kia hướng về phía nó rung đùi đắc ý, chớp một bên mắt khiêu khích trắng trợn.
Quái sương đen phẫn nộ hành động tại chỗ, thế nhưng toàn bộ sương mù đều mềm như bông.
Vừa động liền đùn lại.
Ninh Thanh Thanh nhảy nhót trong ngọn lửa nhà giam, nhảy tới nhảy lui phát hiện quái sương đen này giống như con giun vặn vẹo.
Quả nhiên rốt cuộc đuổi không kịp nàng.
"Không liên quan đến ta, không làm gì được ta." Nàng đắc ý cực kỳ.
"Rống ngao ọe.." Sương đen vặn vẹo lăn lộn.
Nhìn địch nhân bất lực cuồng nộ, Ninh Thanh Thanh bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị.
Trong sâu thẳm ký ức xa xôi loáng thoáng bay đến một đám người rống giận: "Trúc Diệp Thanh! Trúc Diệp Thanh đáng chết!"
Trúc Diệp Thanh?
Nàng nghiêng nghiêng đầu, một đôi mắt nấm nhỏ giọt xoay hai vòng nhìn nhìn chính mình trong suốt như mũ thanh ngọc.
Trúc Diệp Thanh..
Ô, rất dễ nghe, rất thích hợp với nàng.
Quái sương đen lại một lần nữa bám riết không tha củng lại đây.
Ninh Thanh Thanh dù bận vẫn ung dung học bộ dáng nó một củng một củng trốn đến bên kia.
Thiếu chút nữa làm nó tức giận đến ngất xỉu.
Nàng đã hủy đi không sai biệt lắm chỉ còn một cái đỉnh nấm.
Phía dưới kéo vô số sợi nấm như tơ nhện yếu ớt.
Giống một con sứa trong suốt.
Quái sương đen vùng vẫy trong chốc lát.
Thật vất vả thoát khỏi khống chế vô cùng phẫn nộ đem toàn bộ thân hình đều hóa thành miệng khổng lồ, quay đầu một ngụm kéo xuống!
Ninh Thanh Thanh sớm đã có chuẩn bị.
Nàng ầm một cái phân tán thành muôn vàn hệ sợi nhỏ vụn chuẩn bị rời khỏi cái nhà giam kỳ quái này, để sương đen lưu lại nơi này tức giận trách cứ mình.
Đúng lúc này, động tác hệ sợi bỗng nhiên kiềm hãm..
Một bên bản thể kia xảy ra trạng huống ngoài ý muốn!
Thân thể của nàng giống như bị vật nặng gì đó ngăn chặn, động tác tiết tấu hoàn toàn bị quấy rầy.
Ninh Thanh Thanh tâm thần đại loạn, cố đầu không rảnh lo đuôi, vài sợi hệ sợi không kịp rút ra khỏi nhà giam bị quái sương đen từ trong sương mù đưa ra móng vuốt sắc bén dẫm lên trên mặt đất.
Trong lúc rối ren, nàng vội vã rút lại hệ sợi.
"Leng keng" kéo căng đứt vài sợi, đau đến mắt nàng ứa ra nước mắt.
Tâm thần trở lại vị trí cũ, nàng mở hai mắt đẫm lệ làm hai tròng mắt mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ đến mức giống như mặt người giả đang cách chính mình rất gần.
Là Tạ Vô Vọng hắn ngăn chặn nàng, toàn bộ trọng lượng thân thể đều áp xuống như vậy.
Thân thể hắn rất nóng, hô hấp phủ xuống mặt, ánh mắt thâm trầm khó lường cùng hung thú vừa nãy đáng sợ không khác gì nhau
Bởi vì hắn hại nàng chặt đứt vài luồng hệ sợi, đau đến như rút đi thân thể.
Ninh Thanh Thanh tức giận bẹp miệng, nâng tay lên chụp vai hắn.
Thân thể hắn cứng rắn cực kỳ tựa như một khối đá đẩy không xê dịch.
Nàng nâng đầu gối đá hắn cũng bị hắn chế trụ dễ dàng.
Hai ngón tay bóp lấy cằm nàng véo đến nàng không thể động đậy, còn có một chút đau.
Nàng phẫn nộ, bộ dáng nước mắt lưng tròng làm hắn nhất thời không phân biệt rõ nàng có phải đã khôi phục ký ức trước kia hay không.
Thần sắc đáng thương lại đáng yêu này rơi vào mắt hắn làm tâm địa lãnh ngạnh kia hơi mềm hóa một chút.
Hắn nhăn nhăn mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "A Thanh?"
"Ta tức giận!" Nấm sẽ không mắng chửi người, nàng không thể nói chuyện hệ sợi bị chặt đứt liền biểu đạt đúng sự thật tâm tình của mình.
"Chán ghét ngươi! Ta muốn chán ghét ngươi!"
Tạ Vô Vọng hơi giật mình.
Mới vừa rồi thấy bộ dáng nàng nằm trên chiếc ghế lớn cùng ngày xưa giống nhau như đúc.
Hắn nhất thời hoảng hốt liền cúi người phủ lên, thân thể nhanh hơn đầu óc.
Thói quen thật sự là hại người rất nặng.
Nàng tức giận? Nàng chán ghét hắn? Không sao cả.
Hắn rũ mắt, lương bạc cười cười: "Ta cũng không phải là người tốt gì.
Lúc cần thiết, ta có thể không phải là người."
Hắn híp lại mắt dài tối tăm không mang theo cảm tình nhìn chăm chú vào nàng.
Ninh Thanh Thanh dại ra chớp chớp mắt.
Hắn đây là..
Có ý tứ gì?
"Không phải là người, vậy là cái gì?" Nàng tò mò hỏi.
Cũng không thể cũng là nấm đi.
Nàng cảm thấy Tạ Vô Vọng không giống như là một người sẽ nói dối.
Nếu hắn nói hắn có thể không phải là người vậy nhất định hắn có thể không phải là người.
Nàng nghi hoặc đến chân thành thật cảm, bên trong hai con mắt tựa như toát ra hai cái dấu chấm hỏi chói lọi.
Tạ Vô Vọng bị nàng hỏi đến ngừng lại một chút, khóe mắt nhẹ nhàng nhảy dựng.
Bộ dáng nàng tò mò có lòng hiếu học mười phần như vậy thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
Sau một lúc lâu hắn thở dài cười khẽ ra tiếng, nghiêng đầu rũ xuống ngậm cánh môi kiều nộn giống như hoa tươi kia của nàng.
Ninh Thanh Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn vừa vặn hôn xuống.
Hắn tạm dừng một chút cũng không lập tức tinh tế cắn lên.
Nàng mở to hai mắt cả kinh, trái tim ngừng nhảy.
Nguyên lai hắn thật sự không phải