Hòa Ly Đêm Trước, Nàng Biến Thành Nấm

4: Trích Tiên Dưới Trăng


trước sau


Bóng ảnh trong viện di chuyển.
Trong Truyền Âm Kính một mảnh tĩnh mịch, từ lúc Ninh Thanh Thanh truyền âm đi đã qua mấy canh giờ, Tạ Vô Vọng hoàn toàn không có phản ứng.
Nàng che giấu trái tim bị xoắn đến đau đớn, tựa như từng đợt mưa dầm, nhỏ vụn dày đặc không ngừng nghỉ.
Cho một thủ đoạn thống khoái so mềm dẻo như cắt thịt vậy còn dễ chịu hơn chút.
Bóng ảnh nghiêng về hướng Tây, ánh sao nhập vào trong màn đêm, trăng cũng dần dần leo lên cành cây quế.
Nàng cứng thành một pho tượng, chỉ lẳng lặng mà chờ tin tức của hắn.
Nàng dùng hết toàn bộ ý chí mới nhịn xuống không có truyền âm cho hắn thêm lần nữa.

Nàng không muốn nghĩ đến hắn, nhưng ký ức lại không ngừng tuôn ra, hắn kỹ càng, hắn cường thế, khóe môi hắn khẽ cười công kích mười phần, hắn híp lại đôi mắt dài ám trầm, độ ấm hơi thở của hắn..

hết thảy của hắn đều lăng trì trái tim nàng.
Nàng bi ai phát hiện ký ức về Tạ Vô Vọng hầu như đều là chuyện trên giường.

Mục đích hắn đến Ngọc Lê Uyển rõ ràng luôn là như vậy.
Ngày đến đêm qua.
Nàng chịu đựng suốt ba ngày.
Ba ngày này giống như đi qua cả đời.

Khi chuyển động đôi mắt, nàng cảm giác tròng mắt của chính mình giống như từ gỗ khắc ra.
Ngọc Lê Tiên mộc dựng thành nhà ở tựa hồ càng ngày càng lạnh, có ý muốn đem cả người nàng đông chết ở chỗ này.
Nàng cuộn tròn lại mờ mịt giữa thiên địa, giống như chỉ còn lại duy nhất một mình nàng..

Không, không đúng, nàng còn có sư phụ, còn có các sư huynh sư tỷ! Từ nhỏ, lời nói và việc làm của họ đều dạy cho nàng, chính mình đối tốt với người khác, người đó cũng sẽ đối tốt với chính mình.

Chỉ là áp dụng trên người Tạ Vô Vọng dường như không phải như vậy..
Nàng đột nhiên bắt lấy Truyền Âm Kính giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm.
Ngón tay vạch trên hoa văn cứng rắn phía Đông Nam.

Nàng rót linh lực vào hướng sư phụ nàng, Chưởng môn Thanh Thành Kiếm Phái Ninh Thiên Tỉ truyền tin.
"Sư phụ, ta nhớ nhà.."
Vốn nghĩ rằng chính mình đã hoàn toàn chết lặng, không nghĩ tới vừa mở miệng gọi một tiếng sư phụ, tâm tình đột nhiên phát ra, nước mắt như vỡ đê, ngắn ngủn một câu nói cũng không xong, cuối cùng khóc to thành tiếng.
Nàng không phải lẻ loi một mình, sư phụ cùng các sư huynh sư tỷ Thanh Thành Kiếm Phái vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ nàng, nàng tùy thời đều có thể trở về, mỗi ngày ôm một người khóc đến khi tổn thương khỏi hẳn mới thôi.
Nghĩ như vậy, ủy khuất trong lòng tất cả hóa thành nước mắt trào dâng mà ra.
Biết có người quan tâm mới có thể không kiêng nể gì mà ủy khuất.
Hồi lâu, nàng khóc xong một trận lau khô nước mắt, lau đi sợi tóc dính trên mặt tiện tay sờ Truyền Âm Kính.

Thật tự nhiên đem ngón tay dò xét hướng tâm kính, chuẩn bị xem hồi âm của sư phụ.
"..."
Tâm kính một mảnh tĩnh mịch, cũng không có một chút linh lực dao động.

"Hóa ra Truyền Âm Kính hỏng rồi." Nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Lão đầu mục nát kia không có khả năng không trả lời tin tức của nàng.
Nàng đem kính thanh đồng bát giác đặt vào lòng bàn tay, chuyên tâm rót vào sóng ngũ hành linh lực nhu hòa như nước, thử nghiệm cùng pháp bảo này cộng minh.
Ánh sáng trắng oánh nhuận trên mặt kính lại chuyển động.
Sau một lúc lâu, Ninh Thanh Thanh thu hồi linh lực lắc lắc đầu.
Nàng chỉ có thể cùng linh Khí pháp bảo cao giai cộng minh.

Truyền Âm Kính cấp bậc quá thấp, sửa không được.
Thiên phú này của nàng thật sự một lời khó nói hết, kỳ tu hành chậm không nói còn kén cá chọn canh ghét bỏ pháp bảo cấp thấp.
Nàng thở dài, cầm Truyền Âm Kính đứng lên: "Tìm ai sửa đây.."
Động tác bỗng dưng dừng lại, nàng sững sờ tại chỗ.
Phảng phất có một đạo tia chớp không hiểu chiếu sáng.

Nàng bỗng nhiên ý thức được rõ ràng, trong mối quan hệ này cùng Tạ Vô Vọng làm tình cảnh của nàng tột cùng hỏng bét đến mức nào.
Tạ Vô Vọng không hồi đáp cho nàng, nàng có thể ở trong lòng tìm được một trăm lý do.

Mà sư phụ không hồi đáp cho nàng, trước tiên nàng liền nhận định là Truyền Âm Kính hỏng rồi.
Kỳ thật làm sao còn không rõ, ai để ý nàng, ai không thèm để ý nàng, vừa xem liền hiểu ngay.
Không cần phải cố tình đi tìm, khắp mọi nơi đều là chứng cứ hắn không yêu nàng.
Trái tim một chút một chút quặn đau, đau đến gần như thở không nổi.
Trong lúc hốt hoảng, thoáng thấy ánh sáng nhạt chợt lóe.
Ninh Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn lại.
Lại là Truyền Âm Kính sáng lên.
Không phải hỏng rồi sao?
Da đầu nàng một trận tê dại, trái tim mất khống chế loạn nhảy.

Đột nhiên thò tay ra, nhưng ngón tay trước khi chạm được tâm kính trong nháy mắt cuộn trở về.
"Không, khẳng định không phải hắn, là sư phụ."
Nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đem linh lực rót vào kính tâm.
"Tiểu Thanh Nhi!" Một giọng nữ rít gào truyền ra, chấn đến mặt kính rào rạt lay động.

"Lão đầu mục nát định hình kiếm cốt thành công rồi!"
Là Thanh Thành Kiếm Phái Nhị sư tỷ Võ Hà Khởi.

Trong cả môn phái giọng nàng lớn nhất.
Lão đầu mục nát? Định hình kiếm cốt?
Ninh Thanh Thanh ngẩn ra một hồi lâu không phản ứng.

Lão đầu mục nát trải qua suy sút như vậy kỳ thật là bởi vì thời trẻ kiếm cốt bị phá hủy khi cùng yêu thú kịch đấu, từ đây không động đến kiếm khí.


Kiếm cốt bị tổn thương ở gốc rễ, ngay cả thiên hạ y tu đứng đầu Cốc Chủ Dược Vương Cốc cũng nói vô lực xoay chuyển.
Lão đầu mục nát sớm đã từ bỏ tu hành, mỗi ngày ăn no chờ chết.
Như thế nào đột nhiên lại..
Ninh Thanh Thanh cảm giác chính mình sống lại một lần nữa, nàng hưng phấn nắm lấy Truyền Âm Kính.

Còn chưa kịp hồi đáp liền thấy tâm kính lại một lần nữa hiện lên linh lực sáng nhạt.
Võ Hà Khởi lớn giọng vang vọng khắp Ngọc Lê Uyển: "Loại thần vật Kiếm Linh Tủy này dùng ở trên người lão đầu mục nát thật đúng là lãng phí.

Tuy rằng hắn là sư phụ ta nhưng chúng ta có sao nói vậy, chữa cho hắn thật là đạp hư thứ tốt của Đạo Quân, còn làm phiền Đạo Quân tự mình ra tay thay hắn nắn cốt..

Tiểu Thanh Nhi à, ngươi không phải gió bên gối mà là gió lốc nha!"
Tim Ninh Thanh Thanh đang hung hăng đập dừng một chút, ngón tay run rẩy, gần như cầm không nổi Truyền Âm Kính.
Nàng khó có thể tin, linh lực rót vào truyền âm qua: "Nhị sư tỷ, ngươi nói rõ ràng một chút.

Ai? Khi nào? Sư phụ như thế nào?"
Võ Hà Khởi thật mau liền có hồi đáp: "Ba ngày trước, Đạo Quân hơn nửa đêm mang theo Kiếm Linh Tủy từ Côn Luân chạy tới.

Tự mình động thủ làm cho sư phụ định hình kiếm cốt, tốn thời gian suốt ba ngày.

Mới vừa rồi kiếm cốt của sư phụ đã thành, người còn phải hôn mê chút thời gian.

Đúng rồi, Đạo Quân nói ngươi bị thương nhẹ không thể đi cùng, có đáng ngại không?"
"Ta không sao, ta không sao, ta sẽ mau chóng trở về thăm các ngươi.." Nàng mang theo nghẹn ngào.
Thanh âm Võ Hà Khởi vô cùng ghét bỏ: "Ngươi bao lớn rồi còn khóc! Quay lại hướng Đạo Quân nói lời cảm tạ cho tốt, đừng giống một đứa bé chỉ biết làm nũng!"
Ninh Thanh Thanh: "..

Đã biết."
Sau khi buông Truyền Âm Kính, tim nàng xoắn lại thành một cuộn chỉ rối.
Nàng trách oan Tạ Vô Vọng.
Vân Thủy Miểu ngủ lại ở Càn Nguyên Điện đêm hôm đó, Tạ Vô Vọng đi Côn Luân lấy Kiếm Linh Tủy đến núi Thanh Thành thay sư phụ nắn cốt.
Hắn không phải muốn tổn thương nàng, mà là muốn tặng nàng một cái một đại kinh hỉ.
Lúc nàng truyền âm cho hắn nói những điều quyết tuyệt kia, hắn đã bắt đầu giúp sư phụ định hình kiếm cốt, tất nhiên không cách nào hồi đáp.
Ninh Thanh Thanh che miệng lại, nước mắt lại một lần vỡ đê.
Lúc tu vi sư phụ đang thịnh, chẳng qua cũng chỉ là kiếm tu Hóa Thần Kỳ mà thôi.

Tạ Vô Vọng làm như vậy tất nhiên không phải vì lợi gì, mà là vì nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nảy lên ngàn vạn đầu mối lấp kín yết hầu vừa chua vừa xót.
Hắn có cái tâm này, là thật không thèm để ý nàng sao?

Nàng ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, một chút cũng nghĩ không thông.
Bản tính hắn lãnh tình, lại là duy ngã độc tôn Đạo

Quân, hẳn là không muốn bị ràng buộc trong tình yêu cũng là theo lẽ thường.

Thế gian này, tính tình của con người có ngàn loại vạn loại, đâu thể có hoàn mỹ trọn vẹn?
Hắn nói không yêu, nhưng là ba trăm năm đối xử với nàng một lòng, chỉ có mình nàng.

Đây chẳng lẽ không thể so với lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển càng thêm đáng tin sao?
Nàng giống như thật sự sai rồi.

Nàng không nên sốt ruột, không nên dồn ép hắn.
Hai người ở bên nhau rõ ràng là vui thích ngọt ngào.
Trong mảnh lệ quang, nàng chậm rãi giương lên khuôn mặt tươi cười.
Nàng thay lão đầu mục nát vui mừng, cũng thay chính mình vui mừng.
Chỉ là đoạn truyền âm tuyệt tình kia..

đã không thu trở lại được!
Ninh Thanh Thanh bưng kín gương mặt nóng lên, ô ô rên rỉ ngã trên giường lăn mấy vòng.
Truyền Âm Kính lại một lần sáng lên.
Lần này, trong kính truyền ra chính là thanh âm Tạ Vô Vọng..
"Phu quân sạch sẽ của nàng, đêm trăng tròn quay về."
Gằn từng chữ một, cắn giữa kẽ răng rõ ràng là nụ cười lạnh.
Tâm nàng khẽ giật mềm mại thành một đoàn.
Ngày trăng tròn thoáng cái liền đến.
Sáng sớm Ninh Thanh Thanh đứng ngồi không yên.

Nàng đến phòng bếp nhỏ bên trái hành lang gấp khúc làm cho hắn cá ngân ti giòn thơm cùng bánh đậu xanh, dùng lửa nhỏ hâm nóng rượu, chính mình quay về Thiên Thất Linh Trì cẩn thận tắm gội, sau đó thay vân sa mà hắn thích.
Váy sa như mây như sương bao lấy vóc dáng đẹp đẽ bên trong, như ẩn như hiện, tóc đen như tùng bồng bềnh ở sau đầu, sấn đến chiếc cổ tuyết càng thêm nhỏ dài.
Tối nay sẽ phát sinh cái gì, tất nhiên không cần phải nói.
Trái tim nàng như ngâm mình sôi trào trong chảo nóng, trên dưới bùm bụp.
Trên hành lang gấp khúc nàng vòng đến vòng đi đến lần thứ mười ba, thân ảnh cao lớn như ngọc kia không tiếng động lọt vào trong viện.

Mắt đen nặng nề liếc lại đây, dùng ánh mắt không chút kiêng nể gì để xâm phạm đến bữa ăn ngon nàng cố ý chuẩn bị cho hắn.
Nàng bị ánh mắt hắn đốt đến nhẹ nhàng run lên, tươi cười hơi có một chút co quắp: "Phu quân đã trở lại."
"Uhm."
Nàng vòng ra hành lang gấp khúc, chân trần bước vào đình viện.
Trong viện có một gốc cây quế lớn, trên mặt đất bùn đất mềm xốp và mát, vân sa ở trong gió đêm nhẹ nhàng tung bay.

Tạ Vô Vọng hơi khiêu mi nhìn nàng.
Tối nay ánh trăng bốn phía, ánh sáng chiếu đến trên người hắn chợt trở nên ảm đạm phải làm nền cho vị trích tiên này.

Hắn xưa nay chỉ mặc đen hoặc trắng, hôm nay là áo đen tôn lên khuôn mặt càng thêm lãnh bạc.
Nàng nghênh đón, hơi rũ đầu đứng ở trước người hắn.

Trên người hắn như cũ vẫn là lãnh hương sạch sẽ thuần túy cùng độ ấm và khí tức của hắn xâm nhập lại đây, làm trong lòng nàng run sợ.
Nàng vội vàng dắt lấy một tay hắn, quay người kéo hắn hướng vào phòng.
"Phu quân vất vả.


Ta chuẩn bị rượu và thức ăn, trước dùng chút đi."
Hắn dùng một tiếng hô hấp trầm thấp đáp lại.
Ánh mắt sáng quắc dừng ở sau cổ tuyết trắng mảnh dài của nàng.

Nàng biết tối nay nơi đó nhất định nhận được sự thiên vị của hắn.
Tiến vào trong phòng, hắn đem dục vọng mang vài phần xâm lược kia giấu vào đáy mắt sâu không lường được, trên mặt chỉ dư lại vân đạm phong khinh.
Hắn dù bận vẫn ung dung nửa dựa giường dưới cửa sổ, hơi ngửa đầu chờ nàng đem rượu và thức ăn mang đến.
Ánh sáng ấm áp trên gò má nàng ôn nhu toát ra, khí sắc nàng thoạt nhìn cực tốt, giống một cái đầm ấm áp làm người ta cam tâm chết đuối trong xuân thủy đó.
Nàng đặt xong đĩa ngọc, chén rượu cùng đũa, mềm mại ngồi đối diện hắn.

Hai người nâng chén đối ẩm, không đề cập tới đủ loại không vui lúc trước.
"Nếu không phải ta bị thương, lần này liền có thể cùng phu quân cùng nhau về núi Thanh Thành." Nàng tiếc nuối nói.
Đây là mập mờ hướng về phía hắn bày tỏ ý xin lỗi.

Nếu không có bị thương thì sẽ không truyền âm hướng hắn làm nũng, dẫn tới đọng một chút oán khí chạy đến Càn Nguyên Điện nghe lén hắn nói chuyện.

Lúc sau tự ăn lấy khổ còn không thuận theo không buông tha, ép hỏi chân tình hắn.
Với tâm cơ thâm trầm của hắn theo lời người khác nói, vậy chỉ cần gợi một chút liền đủ rồi.

Hắn biết nàng có ý tứ gì.
Đáy lòng phảng phất có thanh âm sâu kín hỏi chính mình..Ta thật sự sai rồi sao?
Lúc nguy cơ trước khi cảm xúc tro tàn lại cháy, nàng kịp thời đình chỉ chớp chớp mắt chờ phản ứng của hắn.
Hắn lựa chọn hạ đuôi lông mày, tiếp lấy ý nàng: "Ba ngày sau mang nàng đi."
"Vì sao phải ba ngày?" Nàng theo bản năng hỏi.
Ánh mắt hắn sâu một chút, ánh mắt cố định trên môi nàng, tiếng nói nhiễm chút khàn ý vị thâm trường: "Nàng nói xem? Phu nhân."
Ninh Thanh Thanh hô hấp cứng lại, cúi thấp đầu xuống.

Muốn..

Muốn suốt ba ngày sao?
Gương mặt nổi lên một trận ý nóng.
Tay hắn lướt qua án bàn, bao lại mu bàn tay nàng.
Tay rất lớn, thon dài, năm ngón tay chế trụ nàng, nóng rực cường thế.

Nàng gục đầu xuống nhìn không thấy tay chính mình, chỉ nhìn thấy màu da tay hắn như ngọc cùng với khớp xương rõ ràng như trúc.

Tay nam nhân cảnh đẹp ý vui lại làm nàng có cảm giác như bị vực sâu nuốt hết hít thở không thông.
Thân thể không tự giác mà run rẩy, hô hấp gấp gáp cùng hai má nhiễm đỏ ửng làm tâm tình hắn rất tốt.
"Nhưng có ngoan ngoãn nhớ ta không?" Thanh âm trầm thấp dễ nghe không chút nào che giấu ý trách.
Tác giả có lời muốn nói:
Không có bạch nguyệt quang, không phải thế thân, cũng không có kiếp trước kiếp này.
Chính là một chuyện xưa nhỏ về tình yêu vô cùng đơn giản.
Nấm Nấm: Ôm lấy chính mình run bần bật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện