*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến bên ngoài sơn động, ta gõ hai cái lên vành tai, vành tai nóng lên một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
“Nhìn thấy chưa?” Ta hỏi Tạ Trạc đầu bên kia, ta biết, trong đầu hắn hiện tại nhất định cũng xuất hiện hình ảnh trước mắt ta.
Bên kia đáp “Rồi".
Ta cong môi cười lạnh: “Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây.”
Bắt nạt kẻ khác, ta sao có thể thua kém ngươi?
Ta bước một bước dài, trực tiếp tiến vào sơn động, Tạ Huyền Thanh vẫn như mọi ngày, ngồi dựa vào vách đá, chỉ khác là trên tay hắn còn cầm một cây sáo trúc. Thấy ta tới, hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Cửu Hạ, đây là ta dùng cây tuyết trúc hôm trước ngươi để lại..."
Ta mím môi, hạ quyết tâm giật lấy cây sáo chưa hoàn thành trong tay Tạ Huyền Thanh ném ra ngoài.
Tuyết trúc đập vào vách đá, giống như bát cháo của Hạ Hạ bị hất đổ trên nền đất.
Tạ Huyền Thanh cũng sững sờ y chang.
Ta hít sâu một hơi, không trì hoãn không do dự, trực tiếp tiến lên, quỳ một chân xuống trước mặt hắn, nhanh như chớp dùng sức vạch áo hắn, ngực Tạ Huyền Thanh lộ ra trước mắt ta không sót một tấc.
Trừ bỏ xương quai xanh, cơ ngực,... Còn có những sẹo cũ sẹo mới trên ngực hắn, toàn bộ đều được ta thu vào tầm mắt.
Đương nhiên, còn có viên đá phát ra ánh sáng xanh được buộc trên cổ hắn...
Tạ Huyền Thanh từ không dám tin, rồi kinh ngạc đến thất thần, cuối cùng kẻ chẳng biết sợ như hắn cũng bắt đầu không tự chủ hít một hơi lạnh, cơ thể tựa hồ theo bản năng lùi về đằng sau, gáy gắt gao tì vào vách đá.
Mà tay ta đặt trên vạt áo hắn thuận thế ghì xuống, nhanh nhẹn tóm lấy viên đá, sau đó dùng sức giật đứt sợi dây, thành công cướp lấy viên đá quan trọng của hắn.
Hắn kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng lại, vươn tay muốn đoạt đồ về: “Cửu Hạ!”
Ta lập tức bật dậy lùi về sau hai bước.
Tạ Huyền Thanh theo bản năng muốn với theo, nhưng thân thể hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chân hắn vẫn không nghe theo ý muốn của hắn.
Hắn ngồi dưới đất, y phục hở một nửa, hắn một tay kéo áo, một tay chìa về phía ta: "Cái đó không thể động vào." Hắn nhìn ta, ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại có chút ủy khuất đáng thương. “Đừng làm loạn.”
Tạ Huyền Thanh trước mặt, giọng điệu khiến ta vốn đã có chút thương cảm, cộng thêm y phục xộc xệch của hắn, lại làm ta...
Đau lòng theo một cách khác.
Ta lùi tiếp hai bước, cách hắn càng xa hơn.
Tạ Huyền Thanh khẽ nhíu mày, dáng vẻ có chút khẩn trương.
“Tạ Huyền Thanh.” Ta nắm chặt viên đá của hắn, ra vẻ khiêu khích, "Ngươi có bản lĩnh thì tới cướp về đi."
Ta xoay người bỏ chạy, chỉ nghe sau lưng tiếng hắn gọi tên ta, thanh sắc nóng vội chưa từng có. Thậm chí ta nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy Tạ Huyền Thanh gắng sức bám vào vách đá đứng lên, hắn lần theo vách đá muốn đuổi theo ta.
Hắn từ trước đến nay luôn là một yêu quái ẩn nhẫn, nhưng bấy giờ trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đau đớn, chắc hẳn việc chống đỡ cơ thể đối với hắn là cực kỳ khó khăn.
Ta thiếu chút nữa đã dừng lại, nhưng trong đầu vô cùng đúng lúc liền truyền đến tiếng của Tạ Trạc, không nhiều lời thừa thãi, chỉ có một chữ.
“Đi.”
Tạ Trạc không hổ là Tạ Trạc, đối với bản thật cũng thực tàn nhẫn. Nếu hắn dứt khoát muốn bỏ đi, ta sao còn phải luyến tiếc?
Ta xoay người chạy một mạch, băng qua cửa chính sơn động xông ra ngoài, không ngờ, mới chỉ nhìn thấy ánh mặt trời, một bóng đen thình lình xuất hiện, ngay lúc ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã ôm ngang người ta.
Đợi đến khi hai chân ta lại chạm đất, cửa động phía sau đã không thấy nữa, xung quanh tuy vẫn là Tuyết Trúc Lâm, nhưng thoắt cái đã tới trước lối vào Tuyết Trúc Lâm.
Ta đảo mắt, người áo đen này không phải Tạ Trạc thì còn có thể là ai.
“Ngươi tới làm gì?” Ta trừng mắt nhìn Tạ Trạc, có chút nóng giận, “Ngươi không biết ngươi đến gần hắn sẽ càng khó chịu sao!?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Hắn dỗi ta.
Ta á khẩu không biết phải trả lời thế nào.
Ta hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, sau đó gõ ba cái lên vành tai, ngắt kết nối của cá âm dương.
Ta dùng thái độ và ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Ta đã cầm đồ trong tay rồi. Đợi Tạ Huyền Thanh đuổi đến cửa động, tạ lại nhục mạ hắn một phen, còn sợ nhân duyên giữa chúng ta không đoạn tuyệt sao?"
Tạ Trạc căn bản không bận tâm lời ta nói, trực tiếp chìa tay ra: “Đưa vòng cổ cho ta.”
Ta lúc này mới nhướng mày nhìn hắn: “Cái của ngươi kia kìa, trên cổ ngươi chẳng phải vẫn đang đeo đó sao?” Ta chỉ chỉ cổ hắn.
Hắn như cũ không thu tay, kiên trì muốn đòi lại vòng cổ.
Ta chậm chạp lôi vòng cổ từ trong tay áo ra, vừa lấy vừa âm thầm cân nhắc, Tạ Trạc vì hết cách mới bảo ta đi cướp vòng cổ, nhưng ta vừa cướp được, hắn đã vội vàng tìm tới đòi về... Càng nghĩ càng chắc chắn vật này đối với hắn vô cùng quan trọng.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng... Nếu hắn và ta đều đã ra tay, vậy thì thứ này, có lẽ cũng có thể hữu ích đối với ta...
Ta lấy vòng cổ ra, giữa chừng thu tay lại, không để Tạ Trạc lấy mất.
Tạ Trạc hơi nheo mắt, hắn nhìn ta, mang theo sự nguy hiểm.
Lòng ta biết rõ thực lực của ta cách Tạ Trạc một trời một vực, đối với hành vi nheo mắt uy hiếp này của hắn, theo lẽ thường ta nên sợ hãi, nhưng mấy ngày nay, hắn không chỉ một lần cường điệu...
Hắn sẽ không đánh ta.
Một khi đã như vậy...
Ta lắc lắc vòng cổ trước mặt hắn vài cái rồi cất lại vào trong tay áo. Sau đó ta cũng chìa tay về phía hắn: "Trò này ta không chơi, lão tử phải quay về. Vòng cổ ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải trả ta Rìu Bàn Cổ. Bằng không..."
Tạ Trạc trầm mặc ném cho ta ánh nhìn đầy sát khí.
Ta chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí bắt đầu nghênh mặt khiêu khích hắn: "Chúng ta cá cược đi, ngươi hoặc là giết ta..." Ta không cần mạng nói, “Hoặc là đánh chết ta, bằng không ngươi đừng mơ lấy được thứ này."
Ta cùng hắn giằng co bên ngoài Tuyết Trúc Lâm, tay hắn đặt bên người đã nắm chặt thành quyền, hắn thật sự nổi giận, nhưng hắn không đánh ta, cũng không lấy Rìu Bàn Cổ ra, hắn vẫn cố giãy giụa:
“Ngươi cầm Rìu Bàn Cổ cũng không thể quay về.”
“Không phiền ngươi nhọc lòng, ta sẽ đi tìm Tây Vương Mẫu giải thích mọi chuyện. Ta tuy không thể dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, nhưng Tây Vương Mẫu có thể. Ngươi làm khó ta không cho ta quay về, nhưng Tây Vương Mẫu sẽ không."
Ta nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết thỏa đáng, cũng tìm ra chỗ dựa vững chắc, sắc mặt Tạ Trạc ngày càng khó coi, nhưng hắn vẫn ngoan cố.
“Vòng cổ này không phải thứ ngươi nên lấy.”
“Đã lấy rồi, giờ ngươi mới nói thì đã muộn." Ta quyết chí giặc tới thì đánh, nước dâng thì dời núi, bày ra nụ cười vô cảm giả tạo, ta nói với hắn, "Tạ Trạc, hôm nay ngươi chọc giận lão tử, vậy thì kẻ nào cũng đừng hòng sống yên!"
Tới đây! Cứ thử xem! Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày, "ta" sẽ phải độ kiếp! Cùng lắm thì chờ Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh gặp lại nhau, gỡ bỏ "hiểu lầm", hòa hảo trở lại, "lại lần nữa" thành thân! Đến lúc đó chúng ta "đồng quy vu tận"! Ai cũng đừng mong đạt được mục đích!
Mặt Tạ Trạc tái mét, mà tâm tình của ta sau bao ngày gian truân cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Quả nhiên, mặc kệ là thế giới mấy trăm năm sau hay mấy trăm năm trước, mọi người đều sợ phải liều mạng.
Ta, Phục Cửu Hạ, thống khoái!
“Thình thịch!”
Đột nhiên, trái tim ta lại quặn thắt một trận.
Ta ôm ngực, cảm giác quen thuộc này làm ta theo bản năng bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Không thể nào không thể nào, ta năm trăm năm trước sẽ không tới tiễn ta chầu trời đấy chứ!
“Tạ Huyền Thanh!” Quả nhiên, xa xa truyền đến tiếng "ta" gọi. Trong lòng ta càng hoảng, theo bản năng muốn nhìn về phía thanh âm kia, nhưng không chờ ta kịp quay đầu, bả vai ta bỗng
nhiên bị Tạ Trạc đẩy, một trận gió từ dưới chân ta nổi lên, thân ảnh ta bị cuốn xuyên qua Tuyết Trúc Lâm, trước khi bị đưa đi xa, ta vẫn nghe được tiếng chất vấn của Hạ Hạ.
“Nữ tử vừa rồi là ai!..."
Là ta! Là ngươi! Cũng may ta không chạm mặt ngươi! Ngươi thiếu chút nữa giết chết ngươi rồi! Ngươi biết không hả nha đầu ngốc!
“Tạ Huyền Thanh! Ngươi quả nhiên có người khác!...”
Trước khi ta bị Tạ Trạc đưa đi xa, đây chính là câu nói cuối cùng của Hạ Hạ mà ta nghe được.
Tốt lắm, hiểu lầm, một đòn triệt để.
Dựa vào tính tình của ta, Tạ Trạc trái tính trái nết đánh đổ bát cháo của Hạ Hạ, Hạ Hạ ngay lúc đó sẽ uất nghẹn phẫn nộ thậm chí sẽ khổ sở khóc lóc, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng nhất định sẽ tự hỏi vì sao "Tạ Huyền Thanh" kia lại đột nhiên cư xử khác thường.
Ta nghĩ, đây cũng là lý do Hạ Hạ chạy đến Tuyết Trúc Lâm tìm Tạ Huyền Thanh.
Nhưng vừa rồi Hạ Hạ bắt gặp "Tạ Huyền Thanh" và một nữ nhân khác ở cạnh nhau, cơ hồ... lý do khiến Tạ Huyền Thanh đột nhiên "thay lòng đổi dạ" đã trở nên sáng tỏ.
Sau đó, không cần Tạ Trạc làm thêm chuyện gì nữa, hắn ở trong lòng Hạ Hạ đã biến thành người chết rồi.
Bên phía Hạ Hạ, ngoài ý muốn hoàn thành nhiệm vụ...
Chỉ còn lại cái đuôi Tạ Huyền Thanh của ta... Một khi đã như vậy, ta chỉ cần làm theo kế hoạch, đi tìm Tạ Huyền Thanh, ra đòn quyết định.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta muốn nhảy khỏi trận gió của Tạ Trạc, không ngờ, pháp lực của ta không cách nào thoát khỏi pháp lực của Tạ Trạc.
Trận gió này điên cuồng cuốn ta đi, ta trực tiếp bay qua Tuyết Trúc Lâm, từ lối vào đến tận sườn núi chỗ lối ra. Ta thầm nghĩ, một chưởng này của Tạ Trạc hình như hơi nóng vội, đưa ta đi quá xa rồi. Nhưng mà... cũng là để bảo vệ ta phải không?
Cãi vã ầm ĩ một hồi, thời điểm then chốt, Tạ Trạc vẫn bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta.
Ta quyết định cộng lại cho hắn một điểm. (từ vô số điểm đã bị trừ
)
Cuối cùng, rời khỏi Tuyết Trúc Lâm không bao lâu, gió ngừng thổi, ta rốt cuộc rơi xuống đất, nhưng nơi này đã rất gần biên giới Côn Luân, từ đây đi về hướng Tây, qua một đỉnh núi liền tính là bên ngoài Côn Luân rồi.
Vùng đất bên ngoài Côn Luân nhiều yêu ma, Côn Luân hiện tại tuy vẫn còn kết giới bảo vệ của Rìu Bàn Cổ, nhưng biên giới vẫn thường xuyên có yêu ma xâm nhập, vậy nên Côn Luân sẽ sắp xếp quân thủ vệ đi tuần tra. Mà những binh lính tuần tra ấy, có ai là không quen biết ta?
Để tránh bị phát hiện, lộ ra sơ hở, ta không ngu ngốc ở lại đây thêm nữa.
Ta cất bước định đi, nhưng đầu gối mới vừa cử động, lại phát hiện có một sức mạnh to lớn kéo chân ta, làm ta không thể nhấc chân.
Ta cúi đầu xem, nhất thời khiếp sợ, không biết từ khi nào, dưới chân ta xuất hiện một trận pháp màu đen! Trận pháp ẩn hiện ánh sáng đỏ, yêu dị lại quỷ quyệt, càng là yêu quái lợi hại, màu sắc trận pháp lại càng thâm trầm khó đoán.
Xem khí thế của trận pháp này, ta biết đây nhất định không phải là yêu trận bình thường!
Đây vẫn là địa giới Côn Luân, rốt cuộc là từ khi nào...
Không còn thời gian do dự, ta giơ tay kết ấn, triệu hồi tiên kiếm, ta rót tiên lực vào kiếm, thân kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, ta quát khẽ một tiếng, trực tiếp đâm mũi kiếm vào tâm trận để phá trận.
Chẳng ngờ, nháy mắt lúc ta đâm kiếm xuống, trận pháp lại nổi lên một trận gió, cản lại mũi kiếm của ta.
Ta đem tiên lực rót vào, thăm dò mới biết, gió này và gió vừa mang ta đến đây hoàn toàn tương đồng!
Chẳng lẽ vừa rồi mang ta đến đây, không phải pháp lực của Tạ Trạc?
Ta vẫn đang suy đoán, từ trong gió đột nhiên vang lên một giọng nói rùng rợn quái đản: "Thượng tiên." Hắn gọi ta như thế, chỉ thông qua đối kháng vừa rồi, đã biết được tiên lực của ta...
Lát sau, một bóng xám thoắt ẩn thoắt hiện trong cơn gió, ta cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng ngay khi ta thấy rõ, lại lập tức cứng người.
Đây là... Côn Luân tiên nhân?
Kiểu ăn mặc của hắn ta rất quen thuộc, là trang phục của quân thủ vệ Côn Luân, thần sắc cũng chỉ như một tiểu tiên binh sĩ bình thường. Nhưng hắn lại quỷ dị mở miệng nói: "Chủ nhân của ta cho mời.”
Ta chắc chắn, "chủ nhân" trong miệng hắn, không phải là Côn Luân Chủ Thần, Tây Vương Mẫu của ta...
“Không đi.” Ta đáp hai chữ đồng thời vung kiếm chém, quân sĩ áo xám nghiêng người tránh, trận pháp dưới chân lại bùng sáng.
Trận pháp đen phóng lên cao, bao vây ta, mà hình như... Không phải trận pháp bay lên, mà là ta bị nó kéo vào bên trong!
Bóng tối che trời lấp đất bao vây khắp bốn phương tám hướng, giống như sóng biển cách Côn Luân ngàn dặm đang muốn nhấn chìm ta.
Ta kìm nén nỗi sợ, ngưng thần nín thở, nhẩm đọc pháp quyết, dùng tiên lực gột rửa ám khí quanh thân, ta tận lực tìm cách thoát khỏi khốn cảnh, nhưng ngay lúc ta đang vận sức, ta nghe được một tiếng khinh miệt cười khẽ. Như có như không nhẹ nhàng lướt qua tai ta, khơi dậy nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng ta.
Khiến ta trong nháy mắt lông tơ dựng ngược, lạnh sởn tóc gáy!
Kể cả lần độ kiếp phi thăng ta cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy.
Ta dường như trông thấy trong bóng tối sâu thẳm câm lặng... một đôi mắt ngập máu tanh...
Hắn ở ngay sau lưng ta, nhìn chằm chằm vào ta, hơi thở trầm thấp ẩm ướt mang theo coi thường khinh miệt, từ lỗ tai chui vào đại não, chạy dọc tủy sống, làm ta... Không rét mà run.
“Yêu tà..." Ta dùng sức lực lớn nhất áp chế kinh sợ, hơi ngoảnh mặt lại, "Phương nào?"
Ta nhẹ giọng chất vấn, đổi lấy cái lưỡi như lưỡi rắn, lạnh như băng thăm dò liếm láp trên mặt ta.
Hắn nói: “Ngô danh*, Chử Liên.”
(*phương ngữ, cổ ngữ: Ngộ tên, Ta tên)
Khóe môi ta run rẩy vài lần, rốt cuộc khống chế được cơ mặt của mình, thều thào hai chữ ——
“Ngươi là?”
Sau đó Chử Liên kia... không nói một lời.