*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.#Vy
Dưới ánh trăng, vầng sáng mờ dần.
Sau khi thuật pháp của Tạ Trạc kết thúc, thôn làng của tuyết lang tộc đều trở nên hỗn loạn hệt như lều của Tạ Trạc, vải bạt, cọc gỗ, nồi niêu, bát đĩa la liệt trên đất.
Có người ngã ra đất, có người đang loạng choạng đỡ nhau dậy.
Tạ Linh bị cuồng phong hất văng sang một bên, Chử Liên ho khù khụ hớt hải chạy đến, vì ban ngày bị Tạ Trạc đả thương, hắn thoạt nhìn càng thêm suy yếu.
Chử Liên vừa kêu: “Mẹ!” vừa cuống quít đỡ Tạ Linh dậy.
Tạ Linh cũng nắm tay Chử Liên, tức giận mắng: "Con tới đây làm gì, vết thương của con còn chưa khỏi! Con..."
Quả là mẫu tử tình thâm.
Ta nằm trong lòng Tạ Trạc, nhớ đến việc Tạ Linh vừa làm với Tạ Trạc liền cảm thấy đau xót không thôi. Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, nào ngờ lại trông thấy một đôi mắt chứa đựng cả bầu trời đêm.
Tạ Trạc không chú ý đến Tạ Linh và Chử Liên nữa, ánh mắt hắn dừng trên người ta, đầu ngón tay muốn chạm vào chân ta, nhưng e ngại móng vuốt còn chảy máu nên hắn không dám chạm vào nữa, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta.
"Chúng ta sẽ đi luôn.”
Hắn vừa nói vừa thực sự cất bước rời đi, hướng về phía ngoài rừng tuyết, giống như hoàn toàn đoạn tuyệt với tộc này.
Mà tộc nhân tuyết lang tộc cũng đồng loạt giữ im lặng.
Ta quay lại nhìn bọn họ, không ai đứng ra nói chuyện hay ngăn cản. Bọn họ chỉ nhìn Tạ Trạc, thậm chí còn có người mang theo mong đợi, Tạ Trạc đi rồi, bi kịch của bộ tộc sẽ kết thúc.
Nhưng bi kịch của tuyết lang tộc, đâu phải đến từ Tạ Trạc...
Dường như muốn chứng minh suy nghĩ của ta, ngay khi Tạ Trạc chưa đi được xa lắm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng khí đen...
Hắc khí như sương mù che lấp ánh trăng, khiến cho một vùng rừng núi tức thời trở nên âm u.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm quét tới từ hồ băng, bên trong cơn gió quỷ dị, ta nhận ra hơi thở mà ta vô cùng quen thuộc...
Tà khí.
Tựa như quay về Côn Luân đêm đó, ta không khỏi rùng mình nhìn về nơi phát tán tà khí.
Tạ Trạc và tộc nhân tuyết lang tộc cũng phát hiện dị thường trong không khí, nhao nhao tìm kiếm căn nguyên luồng khí lạ.
Tiếng gió vừa dứt, trên không trung cũng như xung quanh đám đông, tà khí càng thêm nồng đậm.
Từ hồ băng trong rừng sâu truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, một bóng người không nhanh không chậm đi ra từ trong bóng tối, dưới ánh trăng lạnh lẽo sừng sững đứng trước mặt mọi người.
“Tộc... Tộc trưởng?” Có người nghi hoặc cất tiếng.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Tạ Trạc, tộc trưởng tuyết lang tộc lệnh cho mọi người cung phụng hồn lực cho Tạ Trạc, cũng giết mấy người không nghe lời, từ đó, trên dưới toàn tộc không còn ai dám phản kháng nữa.
Về sau, tuy tộc trưởng luôn bế quan bên trong đền thờ gần hồ băng, tuyết lang tộc vẫn không dám chậm trễ, ngày ngày dâng hồn lực cho Tạ Trạc.
Nhưng hôm nay, tộc trưởng kia, vậy mà lại xuất hiện...
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, mái tóc rối tung, cái đầu gục xuống như không có xương sống.
Trong tiếng gió, ta không nghe thấy tiếng hô hấp của hắn, chỉ thấy tà khí cuồn cuộn thoát ra từ cơ thể hắn, nhưng khi tiếp xúc với thánh địa của rừng băng lại lập tức tan biến.
Ta nhớ, Tạ Trạc từng nói, rừng băng này là nơi sạch sẽ nhất trên thế gian, sau đó Chử Liên cũng nói, để hồi sinh Tà Thần, tộc trưởng tuyết lang tộc đã mượn sức mạnh núi sông, gom hết trọc khí* của nơi này lại, triệu hồi linh thức Tà Thần bị chư thần phong ấn.
(*trọc khí: bẩn thỉu, xấu xa, ô nhiễm...)
Thế nên, nơi này vốn phải là nơi duy nhất trên thế gian này không thể xuất hiện tà khí, nếu có... chỉ có thể là bản thân người nọ...
Tà khí nồng nặc không ngừng tản ra từ bên trong cơ thể hắn.
Đột nhiên, "rắc rắc” hai tiếng, giống như tiếng khớp xương bị kéo thẳng, tộc trưởng ngẩng đầu dậy, khuôn mặt hắn chia thành các mảng xanh trắng, hệt như xác chết, hai mắt nhắm chặt, chỉ có đốm lửa giữa ấn đường phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu.
Hắn đứng đối diện với mọi người, chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay xòe ra!
Tức thì, ta cảm thấy một sức mạnh khổng lồ từ trên cao ép xuống, đè bẹp cơ thể ta xuống mặt đất.
Không chỉ ta, toàn bộ tộc nhân tuyết lang tộc, bao gồm cả Tạ Trạc, đều bị sức mạnh này ấn xuống đất.
Cánh rừng lặng thinh, tai ta áp xuống đất, ta nghe thấy vô số tiếng rên rỉ của các tộc nhân, nhưng không một ai có thể nói được thành lời.
Tạ Trạc cũng bị áp chế, nhưng không giống những người khác nằm rạp trên đất, hắn ở trên ta, dùng tứ chi chống đỡ cơ thể, tạo ra một khoảng không cho ta, khiến cơ thể hắn không trực tiếp đè lên ta.
“Ư...”
Ta khó nhọc kêu một tiếng, giống như tộc nhân tuyết lang tộc, giờ phút này chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắt quãng từ cổ họng.
“Bịch, bịch, bịch" tiếng bước chân chầm chậm tới gần, mỗi một bước chân rơi vào tai ta đều giống như một hồi trống lớn, chấn động đến mức khiến tim ta thắt lại.
Đôi giày dừng lại trước mặt ta... Chính xác hơn, là dừng lại trước mặt Tạ Trạc.
Hắn trầm mặc hồi lâu: “Thân xác của ta, muốn đi là đi sao?"
Nghe vậy, ta nhắm mắt lại.
Quả nhiên, Tạ Trạc không thể dễ dàng rời khỏi tuyết lang tộc.
Hắn nói “Thân xác của ta”, hắn không phải tộc trưởng tuyết lang tộc, hắn chính là Tà Thần.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nín thở.
Dưới áp lực đè nặng như núi Thái Sơn, tiếng Tà Thần như phát ra từ trong lòng mỗi người, từ lồng ngực đến đại não đều là tiếng hắn:
“Tộc nhân tuyết lang tộc, Tạ Linh, Từ Mộc, Doãn Thư."
Hắn gọi ra ba cái tên, ta lập tức nghe thấy ba tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa, hai trong số đó có lẽ đến từ hai người hắn nhắc tới, tiếng còn lại, là của Chử Liên, hắn la thất thanh: "M... Mẹ!"
Ta không cử động được đầu nên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Tà Thần tiếp tục nói: "Các ngươi đã liên lạc với Chủ Thần nào ở phương bắc?"
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng nức nở của Chử Liên.
Bấy giờ ta mới hiểu, tuyết lang tộc không phải không có người phản kháng, bọn họ cũng liên lạc với bên ngoài, báo cho bên ngoài biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, cũng muốn thông báo cho chư vị Chủ Thần, Tà Thần đã tái thế, chỉ là...
Bọn họ bị Tà Thần phát hiện.
“Tuyết lang tộc, nghe lời nguyền của ta." Theo lời Tà Thần, áp lực bốn phía biến thành tầng tầng ánh sáng, trói buộc từng người, "Từ nay về sau, bất cứ ai mở miệng nói chuyện, sẽ phải chịu nỗi đau cắn xé tâm can."
Lời vừa dứt, áp lực bốn phía cũng biến mất.
Rốt cuộc ta đã có thể đứng lên.
Ta lập tức nhìn về phía Tạ Trạc, sau khi thoát khỏi áp lực, Tạ Trạc kiệt sức ngã xuống, ta tập tễnh đến bên cạnh, dùng đầu dụi dụi vào đầu hắn.
Tạ Trạc há miệng thở dốc: “Sói...”
Mới nói được một chữ, sắc mặt Tạ Trạc đột nhiên trắng bệnh, hắn túm chặt lấy ngực.
Ta sửng sốt, ngay sau đó, xung quanh vang lên vô số tiếng kêu thống khổ của tộc nhân tuyết lang tộc, ai nấy đều ôm ngực, vật vã lăn lộn trên đất.
Mở miệng nói chuyện...
Chịu nỗi đau cắn xé tâm can...
“Ta nói chuyện, sẽ đau.”
“Tộc ta chịu sự nguyền rủa của Tà Thần, ta nói chuyện sẽ đau...”
Thoáng chốc, trong đầu ta hiện lên những lời Tạ Trạc từng nói khi cãi nhau với ta trước đây, nghe hắn nói những lời này, mỗi một lần ta đều nổi nóng, mỗi một lần đều thầm mắng hắn là cẩu lừa đảo, mỗi một lần đều không coi là thật.
Nhưng hóa ra...
Chuyện này lại là... Sự thật.
Ta nhìn Tạ Trạc đang đau đớn, lại nhìn tất thảy tộc nhân tuyết lang tộc trước mặt.
Tà Thần bởi vì sự phản kháng của mấy người Tạ Linh mà trừng phạt toàn tộc.
Nhưng cách xử phạt của hắn không phải trực tiếp khiến họ không thể nói, cũng không phải giết những kẻ "phản bội" hắn, bằng chứng là Tạ Linh vẫn còn sống, chẳng qua trông nàng suy yếu hơn những người khác một chút.
Tà Thần chỉ hạ một lời nguyền.
Lời nguyền này khiến tộc nhân tuyết lang tộc vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể "phản bội", chỉ là bọn họ sẽ đau "mà thôi".
Sau khi hạ lời nguyền, Tà Thần vẫn cao cao tại thượng đứng nhìn những "con kiến" dưới đất.
Nhìn xem bọn chúng có chịu được đau đớn cắn xé tâm can hay không.
Nhìn xem bọn chúng còn dám phản kháng hay không.
Hắn không phải đang trừng phạt, mà là đang sỉ nhục.
Sự nhục nhã này sẽ nghiền nát đấu tranh, bào mòn ý chí, tra tấn tôn nghiêm của họ.
Tà Thần từ đầu đến cuối đều là...
Ác quỷ.
Ta căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tà Thần.
Ta từng gặp hắn trong mộng cảnh nhưng chưa từng thực sự đối mặt với hắn. Cho đến tận ngày hôm nay, ta cũng không biết hình dạng thật của Tà Thần, hắn luôn ẩn náu trong cơ thể người khác, sống nhờ góc khuất tối tăm nhất trong tâm hồn họ.
Hắn là “Cái Ác”, cũng là “Ti Tiện” và “Hèn Nhát”.
Thứ ta thấy hiện giờ cũng không phải Tà Thần thực sự, hắn chỉ mượn thân xác tộc trưởng tuyết lang tộc, hiển nhiên, cơ thể này đã không chịu được sức mạnh của hắn nữa. Toàn thân hắn rệu rã, dù vừa mới nguyền rủa tuyết lang tộc nhưng hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền.
Đương nhiên hắn sẽ không để Tạ Trạc đi, cũng không cho phép người tuyết lang tộc phản kháng, hắn mới là ung nhọt thực sự ăn sâu vào máu thịt của tộc này.
Hận ý ngùn ngụt cháy lên trong lòng ta, mà chỉ trong một khoảnh khắc, hắn dường như cảm nhận được gì đó, hắn hơi nghiêng đầu về phía ta.
Thời gian như bị đóng băng, đôi mắt nhắm nghiền kia từ từ mở ra.
Không ngoài dự liệu, là một đôi mắt đen ngòm, tròng mắt trắng đã hoàn toàn bị nuốt chửng.
Ta biết, hắn đang nhìn ta.
Sau đó hắn nâng tay lên.
Ta lập tức cảm nhận được cơ thể bị nâng lên, chậm rãi trôi về phía lòng bàn tay hắn.
Ta biết, dù là với thân thể thượng tiên trước kia ta cũng không cách nào chống lại hắn, huống chi là cơ thể loài chó nhỏ bé hiện giờ.
Ta bị hắn tóm trong lòng bàn tay.
Đôi mắt sâu thẳm của Tà Thần lặng lẽ đánh giá ta.
Ta không biết hắn có thể nhìn ra những gì.
Ta nhớ trước kia Chử Liên từng nói, năm trăm năm sau, khi Tà Thần trốn trong cơ thể Chử Liên giao thủ với Tạ Trạc, hắn đã nhận ra Tạ Trạc đó không thuộc về thời không này.
Ta không dám chắc hiện giờ linh phách ta trở về quá khứ, nhập vào cơ thể một chú chó, thì liệu Tà Thần có thể nhìn xuyên qua cơ thể này để thấy linh phách ta hay không.
Đối diện với sức mạnh tuyệt đối, ta không dám để lộ ra bất cứ sơ hở nào, ta cố ý khiến cơ thể run rẩy, hệt như dáng vẻ một chú chó nhỏ đang sợ hãi...
Ta thấy khuôn mặt chú chó phản chiếu trong mắt Tà Thần, hắn khẽ nheo mắt, ta càng thêm căng thẳng. Đúng lúc ấy, một bàn tay bắt lấy cánh tay Tà Thần.
Ta đưa mắt nhìn, là khuôn mặt trắng bệch của Tạ Trạc.
Hắn bắt lấy tay Tà Thần.
“Buông nó ra.”
Ba chữ đầy khí phách.
Toàn bộ tộc nhân đang đau đớn giãy giụa đều hướng mắt về phía hắn.
Có người không dám tin, có người vì đau đớn mà hoảng sợ.
Ngay cả Tà Thần cũng nhướng mày.
Hắn không ngờ lại có người dám chống lại lời nguyền, đối đầu với hắn.
Nhưng chỉ có ta biết, Tạ Trạc chịu đựng lời nguyền của hắn rất nhiều năm, chỉ có ta biết, hắn từng vì ta đọc hoàn chỉnh một quyển sách, từng cùng ta tranh cãi vô số lần.
Tâm trạng ta lại bắt đầu kích động, nhưng để che giấu thân phận, ta buộc phải che giấu cảm xúc, cố làm ra vẻ bị bóp nghẹt, không thoải mái giãy giụa trong tay Tà Thần.
Ta không thể bị Tà Thần phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào.
Tạ Trạc nhìn ta đang giãy giụa, nóng lòng muốn cướp ta lại.
Nhưng Tà Thần chỉ hất nhẹ tay đã thoát khỏi Tạ Trạc, ngay sau đó, ta cảm thấy lồng ngực căng cứng, máu nóng sộc lên đại não,
yết hầu dậy lên mùi tanh ngọt...
“Gâu", máu tươi trào ra từ mũi và miệng ta.
Linh phách ta nhanh chóng ý thức được chuyện gì đang xảy ra! Tà Thần... định bóp nát cơ thể chó của ta...
Ta nghe thấy tiếng kêu đau đớn từ linh phách chủ nhân đích thực của cơ thể này đã lâu chưa xuất hiện.
Linh phách ta và cơ thể này đã gắn kết nhiều năm, ta thấu hiểu cảm giác của chó nhỏ như chính bản thân mình đang trải qua, giữa đau đớn cùng cực, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy Tạ Trạc, hắn đang vô cùng hoảng sợ, hai mắt đỏ au, sắc môi trắng bệch dọa người.
Hắn nhìn ta.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng, tại thời khắc kết thúc của cơ thể đã kiệt quệ này, gắng gượng vẫy đuôi với hắn.
“Phụt” một tiếng.
Máu nóng bắn tung tóe, dưới trời đêm lạnh giá, cuối cùng cũng mang đến cho khuôn mặt trắng bệch của hắn chút ấm áp.
Linh phách ta nghe tiếng kêu bi thương thống khổ của linh phách chó nhỏ, bị một lực đẩy mạnh mẽ đẩy ra khỏi cơ thể vụn vỡ.
Ta theo dòng máu bắn mạnh về phía Tạ Trạc, máu dính lên người hắn, còn ta xuyên qua cơ thể hắn.
Khoảnh khắc xuyên qua, ta dường như nghe thấy tiếng cõi lòng hắn tan nát.
Tạ Trạc, đừng thương tâm, đừng tuyệt vọng.
Ta không đi, ta vĩnh viễn không đi...
Linh phách ta tuy giữ được ý thức nhưng rất khó tiếp tục chống đỡ, ta đã ở trong cơ thể này quá lâu, nay nó đột ngột bị phá hủy, linh phách ta đương nhiên cũng bị tổn hại nặng nề. Ta dừng lại phía sau Tạ Trạc, từ từ chìm vào hôn mê, tất cả chỉ còn là bóng tối tĩnh lặng.
Trước khi ta hoàn toàn mất đi ý thức, điều duy nhất khiến ta cảm thấy may mắn chính là Tà Thần có vẻ chưa phát hiện ra sự tồn tại của ta.
Chỉ là Tạ Trạc...
Chưa đến một ngày đã trải qua nhiều biến cố như vậy...
Hắn phải làm sao để vượt qua những tháng ngày tiếp theo đây?
Ta đoán không ra, ta không cách nào chống lại lực hút của bóng tối mà chìm vào hư vô.
Ta như đang nằm mơ, mà cũng không giống đang mơ.
Ý thức của linh phách nhạy bén hơn nhiều so với giấc mơ của con người.
Ta vừa như nghe thấy rất nhiều tiếng gọi, vừa như thấy được cõi cực lạc trong truyền thuyết.
Ta biết tuy không có cảm giác cơ thể đau đớn nhưng linh phách ta đã đi tới điểm cuối của sinh mệnh, nếu như ta không bấu víu vào chấp niệm không thể buông bỏ, thì lập tức ta sẽ được giải thoát.
Từ bỏ có lẽ đơn giản hơn nhiều so với tiếp tục tranh đấu.
Nhưng trong từ điển của ta không có hai chữ từ bỏ, đây có lẽ chính là chấp niệm và ràng buộc mà người đời thường nói.
Ta trôi dạt giữa miền hỗn mang, không biết đã qua bao lâu, không biết đã bao lần cố gắng tỉnh lại. Ta thậm chí đã quên bản thân là ai, nhưng lại không quên tự nói với mình: Đừng từ bỏ, phải giữ lấy hắn.
Rốt cuộc, hư ảo tan biến, ánh sáng xuất hiện trở lại. Linh phách ta thức tỉnh một lần nữa.
Ta không có tay, nhưng khi vừa thức tỉnh, ta lập tức nhớ lại lúc trước ta đã "túm" lấy thứ gì ——
Là Tạ Trạc.
Ta ở trong trạng thái linh phách vẫn luôn treo sau tai Tạ Trạc, thứ ta liều mạng giữ lấy chính là... cái tai xù lông trên đầu Tạ Trạc.
Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của ta, hoặc giả, hắn đã quen với nó.
Lúc này, Tạ Trạc đang bước từng bước trên đường.
Ta nảy lên theo nhịp bước của hắn, vốn đang vui vẻ vì đã tỉnh lại, thấy tình cảnh này, ta có chút dở khóc dở cười.
Tạ Trạc, nhìn xem, mặc dù hôn mê nhưng ta vẫn không hề rời khỏi chàng, chỉ là không biết mấy năm qua chàng có thấy ngứa tai không...
Ta buông tai Tạ Trạc ra, bay lên không trung.
Nhưng thật bất ngờ Tạ Trạc lại đột nhiên dừng bước, lỗ tai hắn giật giật, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ta sửng sốt nhìn hắn.
Đương nhiên hắn không thể thấy ta, chỉ vô thức giơ tay chạm vào tai, sau đó mới đi tiếp.
Linh phách... Đến Tà Thần còn không cảm nhận được, hắn chắc cũng vậy nhỉ?
Ta nhanh chóng bắt kịp hắn.
Đã lâu rồi mới quay về làm một linh phách quanh quẩn bên cạnh Tạ Trạc.
Ta không biết sau khi ta hôn mê Tạ Trạc đã một mình trải qua bao lâu, nhưng ta cảm nhận được rõ ràng hắn đã khác xưa nhiều.
Tuy tai và đuôi vẫn còn nhưng hắn không giống trẻ nhỏ, cũng không giống thiếu niên, hắn trầm ổn hơn rất nhiều, lần này hắn đã thực sự giống hệt như Tạ Trạc trong trí nhớ của ta.
Ta theo hắn đi thẳng tới hồ băng, đến giờ ta mới biết nơi chúng ta vừa đi qua là thôn làng của tuyết lang tộc.
Để xác nhận lại, ta còn bay về nhìn thêm một lần nữa.
Rừng băng vẫn là rừng băng, tuyết vẫn trắng tinh không tì vết, chỉ là nơi ở của tuyết lang tộc thiếu đi rất nhiều căn lều, nơi này khác hẳn với ngày đầu tiên ta đến.
Không còn ai đứng trước lều dạy con trẻ, cũng không còn ai bận rộn làm việc.
Trước kia, cho dù mỗi ngày đều phải dâng hồn lực cho Tạ Trạc nhưng họ vẫn có thể ổn định cuộc sống. Mà hiện giờ...
Nơi này lại biến thành...
Một thôn làng hoang vắng.
Tuyết lang tộc, đã thực sự bị hủy hoại...
Ta nhìn thoáng qua lều của Tạ Linh và Chử Liên.
Cái lều vẫn ở đó, nhưng đã tàn tạ hơn nhiều. Người không còn ham muốn sống, nói chi đến dọn dẹp nhà cửa.
Ta còn đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nổi lên một trận gió.
Giờ đang là mùa hạ, bên ngoài lại có hoa bay vào rừng băng, chỉ tiếc không còn trẻ nhỏ đuổi theo nhặt hoa nữa. Ta bay qua một tộc nhân, hai mắt người nọ vô cảm chết lặng, căn bản không rảnh ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm có trong cánh rừng hẻo lánh, mà chỉ thờ ơ vén rèm chui vào lều.
Ta nghĩ, ta đã hôn mê quá lâu rồi...
Ta lại bay về chỗ Tạ Trạc.
Tạ Trạc đang ngồi một mình trên hồ băng, giống như hồi còn nhỏ, luôn cô độc ở nơi này.
Ta bay tới từ sau lưng hắn, hắn đang ôm một đồ vật giống như gậy gỗ trong lòng.
Nhìn kỹ mới phát hiện, đây chẳng phải là chân giả của ta sao!
Đây là cái chân giả Tạ Trạc làm cho ta khi ta còn là chó!
Hắn vẫn giữ...
Ta nhìn Tạ Trạc, đau lòng đến muốn rơi lệ.
Nhưng hiện giờ ta không thể biến thành chó nhỏ bầu bạn cùng hắn.
Ta nhìn vào mắt hắn, đôi mắt vẫn xinh đẹp, nhưng đã mất đi ánh sáng.
Ta nhìn trái nhìn phải, bắt gặp những bông hoa trên cao, không còn cách nào khác, ta đành lao đầu vào một đóa hoa lớn, muốn giống như ngày nhỏ, dùng hoa vỗ về hắn.
Nhập vào đóa hoa rất dễ, nhưng để bay qua tai Tạ Trạc rơi vào lòng hắn thì khá tốn sức.
Nhưng ta vẫn làm được.
Giống như trước đây, “Phốc” một tiếng rơi vào lòng hắn.
Hắn cũng như cũ thoáng giật mình.
Nhưng thần sắc không mấy thay đổi.
Một tay hắn cầm chân giả đã phai màu của ta, một tay cầm đóa hoa nhìn ngắm, lát sau hắn mới mở miệng: “Nghi thức đã cận kề.”
Nghi thức gì?
Ta không hiểu lắm, nhưng ta rất sốt ruột, ta sợ hắn nói nhiều sẽ đau.
Nhưng Tạ Trạc tựa hồ đã sớm quen với đau đớn này, giống như năm trăm năm thành thân cùng ta, ta biết hắn không thích nói chuyện, nhưng lại không biết hắn nói chuyện thật sự sẽ phải chịu nỗi đau cắn xé tâm can.
“Ta nghe lén Tạ Linh nói, muốn lợi dụng nghi thức để giết ta và Tà Thần."
Nghe hắn nói đến đây, phút chốc ta đã hiểu ra đó là nghi thức gì.
Khi Tạ Trạc trưởng thành, cơ thể thành thục, Tà Thần sẽ tiến hành nghi thức chiếm lấy thân xác hắn.
Mà Tạ Linh... Vẫn chưa từng bỏ cuộc.
Nàng vẫn muốn giết Tà Thần, kể cả phải hi sinh Tạ Trạc...
Ta đồng cảm nhìn Tạ Trạc, khi nói ra những lời này, hắn rất bình tĩnh, không mảy may thay đổi sắc mặt, hệt như nhiều năm về sau, thâm trầm đến vô cảm.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tạ Trạc nói.
Giống như ngày ở Côn Luân ta thường hỏi hắn, ăn ngọt hay ăn mặn, rẽ trái hay rẽ phải.
Giống như chuyện hắn nói không phải là chuyện sống chết của mình.
Hắn lại vuốt ve cái chân giả lần nữa.
“Ngày mai nghi thức sẽ kết thúc.”
Hắn cất chân giả vào ngực áo, sau đó lại nhìn ta, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, nói với đóa hoa, cũng là để lại lời trăng trối cho thế gian này...
“Đa tạ ngươi, đã mang đến may mắn cuối cùng cho ta."
____***____
Tác giả có lời muốn nói:
Đa tạ ngươi, bố thí cho ta sự thương hại
===========
Mùng một đương nhiên phải có chương mới!!! (Nhưng Tiểu Vi nhây đến tận mùng ba mới xong
)
Một chương siêu to khổng lồ!
Mị vốn định viết một nửa sẽ update luôn, nhưng nửa đầu chương này quá thảm rồi, Tết nhất mà như thế thì... Mị liền cố gắng viết tiếp ~