Hòa Ly

Chương 72


trước sau

#Vy

Ta bị Chủ Thần Tễ đưa tới đại điện Thước Sơn.

Đúng như lời hắn nói, thạch kính vốn ở cổng thành nay đã được chuyển về đặt chính giữa đại điện.

Ta dùng cơ thể thiếu niên bước vào, còn chưa đến chỗ thạch kính, đã vội lách mình trốn sang một bên.

Hành động của ta có hơi bất thường.

Chủ Thần Tễ quay đầu thăm dò ta.

Ta tránh ánh mắt Chủ Thần Tễ, cúi đầu mím chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được áp lực đành mở miệng: "Không cần kiểm tra nữa." Ta thừa nhận, "Ta đúng là đang chiếm cơ thể này. Nhưng ta không phải yêu tà."

Ngoài dự liệu, ngay khi ta vừa chủ động thừa nhận, Chủ Thần Tễ lập tức phất tay, đóng tất cả cửa đại điện lại.

Xung quanh ta xuất hiện một vòng sáng ẩn hiện.

Ta ngơ ngác nhìn Chủ Thần Tễ: “Ngài dùng thuật pháp gì lên người ta thế?"

“Ngăn cách ngươi với toàn bộ thuật pháp của thế giới bên ngoài."

“Hả?” Ta không hiểu, “Tại sao?”

“Tránh tà khí trong cơ thể ngươi bị Tà Thần phát hiện."

Ta kinh ngạc, thầm nghĩ, quả thực cũng có khả năng này.

Tuy tà khí đã bị Chủ Thần Tễ loại bỏ hơn nửa, ta cũng tự bài trừ thêm một ít, nhưng vẫn còn tàn dư dính vào linh phách ta.

Tà Thần vô cùng nhạy bén, tà khí trong thiên hạ tà đều từ hắn mà ra, chẳng may hắn thông qua chút khí tức này biết đến sự tồn tại của ta, thì tương lai sẽ có nguy cơ bị thay đổi...

Cắt đứt liên hệ giữa ta với thế giới bên ngoài xem ra vẫn là giải pháp tốt nhất.

Chỉ là...

“Ngài tin ta không phải yêu tà?”

“Trước đây chúng ta từng gặp nhau." Chủ Thần Tễ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại đánh đúng trọng điểm, "Phải không, A Cẩu cô nương?"

Ta nghẹn họng.

Chủ Thần, ngài luôn nhạy bén thông tuệ như vậy sao?

Nếu so ra thì Tạ Trạc hình như có chút ngờ nghệch, còn chưa nhận ra ta.

Nhưng cũng khó trách, hiểu biết của Tạ Trạc về nhân thế khẳng định không bằng Chủ Thần.

Ta hiếu kỳ: “Làm thế nào ngươi...”

“Lần đầu gặp, chiêu thức ngươi dùng đánh văng yêu tà là thân pháp Côn Luân."

Chủ Thần Tễ đang nói đến lần đầu chúng ta gặp nhau, ta ở trong cơ thể tiểu cô nương, đá bay người bị nhiễm tà khí...

Chỉ một hành động vô thức trong tình thế cấp bách, cũng bị hắn nhớ kỹ...

“Ngày đó bị ngươi bắt gặp" Ta sờ mũi, "Hôm nay lại thấy một quân sĩ vốn không thể biết thuật pháp Côn Luân lại dùng thuật pháp Côn Luân nên ngươi mới đoán ra là ta?"

“Đây là lý do thứ nhất, lý do thứ hai, từng quân sĩ Thước Sơn ta đều ghi nhớ, ngữ khí thần thái của ngươi kém xa so với bản thể thực sự của thiếu niên này, cho dù hắn bị tà khí khống chế, cũng không yếu đuối như ngươi."

Vậy hả...

Nói cho ngươi biết, quân sĩ Thước Sơn của ngươi còn kêu to hơn ta đấy...

“Trước đây, người làm ta nghi hoặc giống vậy, chỉ có thiếu nữ kia."

"Phải, ngày ấy cũng là ta...”

“Nhưng ta không ngờ hôm nay ngươi lại thừa nhận nhanh như vậy."

Ta trầm mặc: “Không thể để Tạ Trạc biết.”

Chủ Thần Tễ đánh giá ta: “Giữa ngươi và Tạ công tử, có ẩn tình gì chăng?”

Ta nhìn Chủ Thần Tễ, trong mắt hắn không có sát khí, còn mang theo chút từ bi, bị thần minh nhìn chăm chú, ta xuất hiện tâm lý muốn giãi bày tất thảy nỗi khổ của bản thân.

Ta muốn kể ra hết quá khứ của mình, hay nói cách khác, là tương lai của bọn họ.

Nhưng ta biết, ta không thể.

Nếu nói với hắn, khả năng sẽ ảnh hưởng đến tương lai, mà ta lại không muốn mạo hiểm.

Ta chỉ có thể nhẫn nhục, chờ đến thời khắc ta và Tạ Trạc hòa ly, sau đó dốc toàn lực thay đổi chuyện này.

“Ta không muốn lừa ngươi, nhưng thực tình ta không thể nói với ngươi." Ta nhìn thẳng vào Chủ Thần Tễ, chân thành bộc bạch, "Ta chỉ có thể nói, ta không phải yêu tà, linh phách ta đến đây, chỉ với một mục đích duy nhất..."

“Ta phải bảo vệ hắn.”

Ta và Chủ Thần Tễ bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này, ta không chút kiêng dè ánh mắt thăm dò của hắn, ta đang nói với hắn lời chân thành tha thiết nhất trong lòng, ta không sợ bất cứ điều gì, kể cả là thần minh.

Lát sau, Chủ Thần Tễ dời mắt.

“Bằng cách nào ngươi có thể đưa linh phách vào cơ thể người khác?" Hắn hỏi ta.

Ta trái lại không khỏi bất ngờ.

“Ngươi không biết?”

Chủ Thần Tễ ta gặp ở Bất Tử thành chính là một linh phách không ngừng tìm kiếm những cơ thể phù hợp trong suốt trăm ngàn năm.

Thời điểm chưa tìm ra bí quyết, ta còn ngưỡng mộ Chủ Thần Tễ là người có năng lực đồng cảm mạnh nhất thế gian!

Kết quả, bây giờ hắn lại mờ mịt nhìn ta: "Sao ta biết được?" Hắn tiếp, "Ta chưa từng gặp ai có thể mượn cơ thể người khác."

Điều hắn nói làm ta kinh ngạc há hốc miệng.

Chẳng lẽ...

Đưa linh phách vào cơ thể người khác... phương thức này, vậy mà lại do ta... sáng tạo ra?

Ta đờ người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành nói ra cách của mình:

“Linh phách của ta... Vì một vài lý do bất khả kháng, đã thoát khỏi cơ thể vốn có. Ta không có cơ thể, vẫn luôn trổi nổi tự do khắp thế gian. Muốn mượn cơ thể của người khác, chỉ cần hòa hợp với linh phách họ là được."

Chủ Thần Tễ khẽ nhíu mày: “Vạn vật đều có linh tính, người trong thế gian linh phách đều không giống nhau, đây là quy luật trời sinh, sao ngươi có thể khiến linh phách tương đồng với người khác?"

Xem ra...

Hắn thật sự không biết...

Nhưng sau này rõ ràng hắn rất quen thuộc với chuyện đó.

Ta vẫn nên nói với hắn thì hơn.

“Vạn vật đều có linh tính, nhưng thực ra chỉ cần hiểu được khát vọng chân chính của họ, hoàn toàn đồng cảm với cảm xúc của họ, thì sẽ có thể liên kết với linh phách vạn vật."

Ta nhớ tới thời khắc tiến vào cơ thể chó nhỏ què chân.

Nhiều năm qua, đó là lần duy nhất linh phách ta được tiếp nhận trọn vẹn.

Chủ Thần Tễ lắc đầu: “Chuyện này là bất khả thi."

“Quả thực rất khó. Từ trước đến nay ta mới chỉ thành công một lần, là một sinh linh nhỏ bé không phải con người. Tuy nhiên, giữa người với người, ta lại tìm ra một lối tắt."

“Lối tắt?”

“Đúng vậy, yêu hận của con người phức tạp, rất khó đồng cảm hoàn toàn, có lẽ chính họ cũng không hiểu nổi mình. Nhưng vào thời khắc nguy hiểm, những cảm xúc như sợ hãi, tuyệt vọng,... lại cực kỳ mãnh liệt. Chỉ cần tìm được người đang trong hoàn cảnh như vậy, liền có thể tranh thủ chút thời gian..."

Ta còn chưa nói hết.

Bởi vì ánh mắt Chủ Thần Tễ nhìn ta đã thay đổi.

“Tốt nhất ngươi nên dừng lại đi."

Ta sửng sốt.

“Tại sao?”

Chủ Thần Tễ trầm mặc hồi lâu.

“Ngươi có biết Tà Thần đến từ đâu không?"

Ta lắc đầu.

Trong sách Côn Luân hay truyền thuyết dân gian đều nói Tà Thần là kiếp nạn trời giáng. Cũng không thấy nói, kiếp nạn này bắt nguồn từ đâu.

Chủ Thần Tễ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Linh phách hắn sinh ra từ tham, sân, si, tuyệt vọng, sợ hãi... của Chư Thần... Tất thảy ác niệm, ngưng tụ mà thành."

Ta càng khiếp sợ, chết lặng tại chỗ.

Tà Thần... Là cái ác trong lòng Chư Thần.

Thế nên, trận chiến giữa bọn họ và Tà Thần, mới có thể kết thúc sau cái chết của vô số thần minh?

“Ngươi bây giờ, đang đi con đường của Tà Thần."

Ta há miệng thở dốc, nhất thời không nói được gì.

Ta đi...

Con đường của Tà Thần?

Ta cử động cơ thể, nhấc tay lên, nhìn đầu ngón tay mà không dám tin.

Như vậy... Là có ý gì?

“Tà khí tàn dư trong cơ thể ngươi có lẽ không phải đến từ Tà Thần." Chủ Thần Tễ nhìn ta, "Ta cho rằng, linh phách ngươi bởi vì những hành động trước đây mà tự sinh ra tà khí."

Cũng có nghĩa là... khi ta đưa linh phách vào cơ thể này, vốn dĩ không phải thiếu niên bị nhiễm tà khí, mà là linh phách ta tự sinh ra tà niệm.

Không phải thiếu niên muốn tiếp nhận linh phách ta.

Mà là ta vô tình muốn chiếm cơ thể của hắn.

Giống như... Tà Thần luôn theo dõi Tạ Trạc, khát khao chiếm được một...

Thân xác.

Ta chợt rùng mình.

“Ta sẽ... Trở nên giống như Tà Thần sao?" Giọng ta không kiềm chế được mà run rẩy, "Ta sẽ... hoàn toàn biến thành yêu tà sao? Bởi vì hành động của ta?"

“Phán đoán này vẫn còn quá sớm." Chủ Thần Tễ giảng giải, "Thế gian vốn không phân rõ trắng đen, tuy ngươi sinh tà khí, nhưng cũng dựa vào tâm tính của mình mà tự loại bỏ nó."

Ta gật đầu, ngăn chặn nỗi sợ trong lòng: "Còn cứu được, may quá..."

“Chỉ là...” Chủ Thần Tễ nghiêm túc nhìn ta, “Về sau ngươi đùng dùng con đường tắt này để mượn cơ thể người khác nữa."

“Nếu ngươi thật sự có thể hoàn toàn thấu hiểu người khác, thì có lẽ là con đường chính đạo, nhưng nếu ngươi chỉ vì mục tiêu trước mắt, tìm một lối tắt, lợi dụng góc tối trong thâm tâm người khác, cứ mãi như vậy, chỉ e tâm tính ngươi có kiên định đến mấy cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Ta cúi đầu: “Ta biết rồi, thế gian làm gì có đường tắt. Là ta đã quá nóng vội."

Thấy ta thành tâm nhận sai, Chủ Thần Tễ cũng không trách mắng ta nữa.

“Nhưng mà, tà khí trong linh phách ta đã dính liền với kinh mạch của cơ thể này, tạm thời ta không thể tự mình thoát ra được."

Chủ Thần Tễ ngẫm nghĩ giây lát: “Trước mắt phải thanh trừ hết tà khí trong linh phách ngươi đã. Ngươi từng học công pháp Côn Luân, tâm pháp Thước Sơn của ta e là không hợp với ngươi, ta sẽ không dạy ngươi nữa. Ngươi thử nhớ lại xem, Côn Luân có tĩnh tâm thuật, ngươi ở đây điều tức, sau khi loại bỏ hết tà khí, muốn đi đâu là tùy ngươi."

“Côn Luân đúng là có tĩnh tâm thuật."

Ta lập tức tìm một chỗ ngồi xếp bằng, bắt đầu tụng kinh, ta nhìn Chủ Thần Tễ, thấy hắn vẫn đang quan sát ta, ta có chút ngại ngùng mở miệng thỉnh cầu: "Chuyện của ta có thể đừng nói với Tạ Trạc được không?"

Đuôi mày hắn hơi nhướng lên, lát sau, hắn gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Hắn từng nhắc đến hoa mùa hạ,
bông tuyết, ánh nến, phải chăng đều có sự giúp đỡ của ngươi?"

Ta ngẩn ra, không ngờ Chủ Thần Tễ sẽ nói thế.

Ta chớp mắt một cái, tâm tình cũng bởi vì sự ôn nhu cùng cẩn trọng của hắn mà chấn động.

Chủ Thần Tễ... Quả thực rất nhạy bén.

Từ nay về sau ở Bất Tử thành, hắn có lẽ sẽ thực sự làm được điều tưởng như bất khả thi —— hoàn toàn đồng cảm, thấu hiểu những vui buồn yêu hận của người khác.

Bởi vậy...

Nhiều năm sau, hắn mới trở thành vị Chủ Thần có đôi mắt từ bi nhất trên đời.

Ta nhắm mắt lại, yên lặng tĩnh tọa.

“Đa tạ thần quân tin tưởng và thông cảm."

Ta ở lại chủ điện Thước Sơn điều tức.

Lúc tu hành phải vô cùng nhập tâm, thời gian theo đó trôi như bay. Ta chỉ cảm thấy mới một cái chớp mắt, nhưng vừa mở mắt nhìn, bên ngoài ô cửa sổ giấy đã là bầu trời đêm.

Ánh nến le lói trong điện, ta thử thăm dò hơi thở, linh phách và kinh mạch của cơ thể thiếu niên gần như đã tách được ra, chỉ còn sót lại một vài điểm liên kết.

Cách của Chủ Thần Tễ quả nhiên có hiệu nghiệm, có thể dần dần loại bỏ tà khí trong ta.

Nắm được cách tự cứu mình, ta không khỏi mừng thầm. Bỗng nhiên, bên ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào.

Ta vừa ngẩng đầu, cánh cửa đại điện ầm ầm sụp đổ.

Ta cả kinh, lập tức nghiêng người tránh sang một bên, nếu ta không phản ứng kịp, sợ rằng cánh cửa to lớn đã đổ lên người ta!

“Chuyện này là sao...” Ta còn chưa nói hết, đã thấy Tạ Trạc một tay cầm kiếm, một tay dìu Chủ Thần Tễ, thần sắc căng thẳng chạy vào điện.

“Tạ Trạc?” Ta kinh ngạc gọi một tiếng.

Tạ Trạc đặt Chủ Thần Tễ xuống một góc, nghe ta gọi liền quay sang nhìn, nhưng hắn chỉ nhìn ta một lượt, căn bản không có thời gian nói bất cứ điều gì đã vội xoay người lao ra ngoài.

Khi đi hắn còn vung tay dựng một kết giới bên ngoài cánh cửa đã mở toang, bảo vệ toàn bộ đại điện, sau đó thân ảnh hắn biến mất trong bóng tối mêng mông.

Ta tiến lại gần Chủ Thần Tễ: “Thần quân?” Ta có chút kinh ngạc khi thấy vết thương còn chảy máu trên vai và lưng Chủ Thần Tễ, "Tại sao ngươi lại bị thương? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Ta đã ngồi bao lâu rồi?"

Chủ Thần Tễ chống đỡ cơ thể, ngồi xếp bằng, vừa điều tức vừa lấy Trái Tim Thước Sơn từ trong ngực áo ra.

“Hai ngày, Thước Sơn không trụ được nữa.”

Ta kinh hãi, nhìn ra ngoài điện.

Xuyên qua kết giới của Tạ Trạc, bấy giờ mới lờ mờ phát hiện, không trung bên ngoài đã nồng nặc hắc khí, hắc khí như cơn đại hồng thủy che lấp bầu trời, như báo trước một tương lai đen tối.

Ta có chút không dám tin: “Chỉ mới hai ngày! Sao tình hình lại chuyển biến xấu đến vậy?"

“Yêu tà, trành quỷ bên ngoài Thước Sơn không phải mục đích của hắn, làm mọi người hoảng sợ, bất an mới là mục đích."

Chủ Thần Tễ nắm chặt Trái Tim Thước Sơn.

“Chỉ cần lòng người suy sụp, mất đi ý chí, hắn liền có thể dễ dàng lẻn vào tâm trí họ. Mấy ngày nay, ta và Tạ công tử đi khắp nơi tìm hắn, không chừa một ngóc ngách, còn hắn sớm đã lợi dụng lòng người hoảng loạn, ẩn náu chờ thời cơ chín muồi..."

Chủ Thần Tễ thở dài một tiếng, “Cuối cùng dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Hắn thắng rồi. Không còn người tu hành, không còn ai có thể chống lại hắn."

Ta há miệng, nhớ đến ngày Tà Thần đánh chiếm Côn Luân, cũng nhớ đến cố hương của Tạ Trạc...

Đồng thời, ta càng hiểu rõ hơn, lý do tại sao sau khi thành lập Bất Tử thành, các Chủ Thần phải liên hợp phong tỏa tin tức về Tà Thần.

Bởi vì... Không thể khiến thêm nhiều người lâm vào bất an.

“Không thể để người Thước Sơn thoát ra ngoài."

Chủ Thần Tễ vừa nói, bàn tay nhuốm máu nắm chặt Trái Tim Thước Sơn.

Ta đoán được hắn muốn làm gì, chỉ không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

“Ngươi tránh sang một bên. Mau chóng loại trừ tà khí trong linh phách." Chủ Thần Tễ chăm chú nhìn ta, ánh mắt thay lời từ biệt, "Rời khỏi Thước Sơn."

Ta trầm mặc, không dám chậm trễ, lập tức tránh sang một bên, ngồi xếp bằng niệm tĩnh tâm chú.

Nhưng dưới tình cảnh này, ta không cách nào tĩnh tâm được.

Ta nhìn Chủ Thần Tễ khởi động pháp quyết, Trái Tim Thước Sơn từ từ bay lên, viên đá nhỏ bé lại phát ra ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời.

Cùng lúc đó, dưới chân Chủ Thần Tễ xuất hiện một trận pháp cực lớn, thoáng chốc đã mở rộng ra ngàn dặm.

Ta cảm nhận được mặt đất đang điên cuồng chấn động, bên trong đại điện, xà nhà lắc lư, phương xa truyền đến tiếng tiếng núi băng đất tuyết rạn nứt.

Giữa không trung, sấm sét rạch ngang bầu trời tà khí.

Ta mở to mắt, không dám tin nhìn vùng đất Thước Sơn toàn bộ đang chầm chậm bay lên.

Một khối đá khổng lồ quỷ dị lơ lửng trong không trung, hình dáng kỳ quái của nó ta liếc mắt đã nhận ra, là khối đá trên đỉnh Thước Sơn.

Linh thạch của Thước Sơn đang cùng những núi đá khác trôi nổi trên cao.

Trận pháp tiếp tục xoay tròn, đại điện bắt đầu đổ vỡ, xà nhà sụp xuống, mái ngói hóa thành cát bụi.

Giữa cuồng phong, dưới sấm sét đùng đùng, ngoại trừ trận pháp nơi Trái Tim Thước Sơn và kết giới bao bọc ta và Chủ Thần Tễ, toàn bộ những thứ bên ngoài, từ mặt đất, cây cối, phòng ốc đều bị cuốn bay.

Trái Tim Thước Sơn càng phát sáng rực rỡ.

Tiếng tụng chú của Chủ Thần Tễ ngày càng vang vọng, giống như muốn cùng ánh sáng của trận pháp gột rửa phương bắc.

Cùng với âm thanh như tiếng chuông gọi bình minh, những thứ trôi nổi trên không trung đều bị cuốn đi xa.

“Ầm ầm ầm”, núi đá, phòng ốc, toàn bộ đều lũ lượt rơi xuống như mưa, sắp xếp lại địa giới một cách có quy tắc.

Ta đứng trong trận pháp giữa không trung, nhìn thấy từng tầng kiến trúc được thiết lập, cuối cùng hợp thành một "tòa thành" vòng cung sừng sững giữa đại địa phương bắc.

Bất Tử thành...

Hóa ra là do Chủ Thần Tễ xé rách Thước Sơn khởi tạo.

Tường thành cao ngất, tám chữ "Diệt sạch yêu tà, thề chết không thôi" trên cổng thành chính là do hắn dùng linh mạch Thước Sơn, dùng sinh linh từng ngọn cây, khối đá... khắc lên.

Chủ Thần là vị thần bảo hộ một phương.

Hắn dùng sinh mạng của mình bảo vệ một vùng đất rộng lớn, tạo ra một nhà tù giam cầm yêu tà và trành quỷ.

Hắn còn tử thủ tòa thành này cả trăm ngàn năm.

Khi đó, trên tường thành sẽ treo vô số thi thể tiên nhân, dưới chân thành xương trắng còn nhiều hơn tuyết...

Còn hắn, sẽ mãi mãi ở trong thành, thề chết không ngừng chiến đấu với yêu tà.

Ta đứng giữa cảnh núi lở đất dời nhìn hắn, lại dường như trông thấy sống lưng Thước Sơn vĩnh viễn thẳng tắp, dù cho thời gian trải qua trăm ngàn năm hay còn hơn thế nữa, cũng chưa từng thiếu đi nửa phần khí phách.

___***___

Tác giả có lời muốn nói:

Tháng này! Thực sự có thể kết thúc!

(tuy rằng đã ngày 17 rồi...)

Ít nhất chính văn có thể kết thúc...

(mong là vậy...)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện